Bá Võ

Chương 1497: Một tay che trời (3)

Kiếm Tàng Phong chợt cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hơn nữa đắng từ cổ họng đến trong lòng.
Quả nhiên là người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Mình không nên bị tiền che mắt, nhận khoản tiền bỏng tay này của Sở Hi Thanh.
“Sư tỷ, ta chỉ bị Sở sư đệ thuê, thi triển Bình Thiên Kiếm một lần thôi, sư đệ cũng đã đảm bảo với ta là sẽ không làm xằng làm bậy. Vì vậy mặc kệ là hắn làm gì, đều không liên quan đến ta. . .”
Ngay sau đó, hắn phát hiện giải thích cũng vô dụng, cột cờ Nghịch Thần Kỳ trong tay Sở Vân Vân đã hóa to, khôi phục độ dài một trượng tám.
Kiếm Tàng Phong đã ý thức được, mình không tránh thoát một kiếp này.
Hắn dứt khoát vò mẻ không sợ rơi, tò mò hỏi: “Sư tỷ, ta muốn biết, cái tên khốn Sở Hi Thanh này rốt cuộc đã làm gì ngươi?”
Nội tâm của hắn cực kỳ tò mò, Sở Hi Thanh rốt cuộc làm chuyện thương thiên hại lý gì, mà để sư tỷ tức giận đến nước này?
Sở Vân Vân lại không trả lời.
Nàng nghĩ đến chuyện Sở Hi Thanh làm với mình, hai gò má lại đỏ lên một chút.
Sau đó, Sở Vân Vân lại vung thương càng mạnh hơn!
Kiếm Tàng Phong dốc hết sức lực để chống đỡ, nhưng hoàn toàn không phòng ngự nổi.
Trường thương kia dễ dàng né qua ánh kiếm của hắn, đánh thẳng lên mặt Kiếm Tàng Phong.
Trong đầu Kiếm Tàng Phong chỉ còn một ý nghĩ.
Lần này thật sự là tai bay vạ gió!
Sau đó, toàn thân hắn cũng bị đánh bay ra ngoài, hóa thành một đạo ánh sáng như ngôi sao băng, bay thẳng về phía xa xa.
Mà lúc này, bên trong Đạo Nhất điện.
Lý Trường Sinh đang bàn chuyện với Yến Quy Lai.
Phương Bất Viên cũng đang ở đây.
Phụ thân Phương Chính của hắn cuối cùng cũng đè đầu hắn, để hắn gia nhập vào Ngự đường.
Phương Bất Viên cũng may mắn nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài Đạo Nhất điện.
Toàn thân hắn phát lạnh, hắn liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh bị kéo lê trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn đã bay ra bốn tầng mây, trái tim cũng vì thế mà căng thẳng.
Hai tên này đã làm chuyện gì? Sao lại chọc con cọp cái này rồi?
Phương Bất Viên rất đồng tình với Sở Hi Thanh.
Sao sư đệ lại nghĩ quẩn như vậy, cần gì phải khổ như vậy chứ?
Phương Bất Viên lập tức đưa mắt nhìn về phía Yến Quy Lai và Lý Trường Sinh.
Hắn hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định bênh vực lẽ phải một lần: “Tông chủ, ngài mặc kệ không quản chuyện bên ngoài kia sao? Hình như tình hình của Kiếm sư huynh và Sở sư đệ không tốt lắm?”
Kiếm Tàng Phong vẫn là đệ tử thân truyền của Lý Trường Sinh kìa!
Lý Trường Sinh nghe vậy, không khỏi bối rối nhìn ra ngoài điện: “Không tốt lắm? Sao tiểu Phương lại nói vậy? Vừa rồi đã phát sinh chuyện gì sao?”
Hắn đang tập trung bàn chuyện, không để ý bên ngoài nha.
Yến Quy Lai thì cau mày, lạnh lùng nhìn hắn: “Ta và tông chủ đang bàn chuyện, không được nói xen vào. Hơn nữa việc này có liên quan đến ngươi, ngươi phải tập trung vào đây, không được nhìn đông ngó tây!”
Phương Bất Viên yên lặng, nghĩ thầm đây quả thực là một tay che trời mà!
Sở sư đệ đáng thương. . .
. . .
Cùng lúc đó, châu thành U Châu, Thần Ma Đao Quân – Vạn Kiếm Sinh đang nằm như hình chữ đại ở trước cửa một tòa tửu lâu.
Quần áo hắn lam lũ, toàn thân đều là mùi rượu và mùi chua thối.
Tóc Vạn Kiếm Sinh tán loạn không chịu nổi, môi và hàm dưới đầy râu ria, toàn thân đều là khí tức chán nản và sa sút.
Bên cạnh hắn còn có mười mấy vò rượu to to nhỏ nhỏ.
Phàm là khách đi qua nơi này, đều hiện lên ý ghét bỏ khi nhìn thấy hắn.
Hầu bàn và chưởng quỹ trong tửu lâu cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía hắn, trong mắt toàn là phiền chán và bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, có lẽ bọn họ kiêng kỵ thứ gì đó, nên tuy phiền chán nhưng cũng không xua đuổi.
Mà lúc này, trong tửu lầu đang bàn tán sôi nổi về cuộc chiến chấn động thiên hạ hai thiên kiêu đương đại.
Đây cùng là đề tài nóng nhất của toàn bộ Thần Châu bây giờ.
“Nói thật, lão phu thật sự không ngờ kết quả cuối cùng lại như vậy.”
“Đúng đấy! Vô Cực Đao Quân tuy thiên phú cực mạnh, nhưng mới chỉ tu hành có hai năm.”
“Không chỉ hai năm chứ? Có người nói hắn đã tập võ khi còn ở quận Thái Sơn, khi đó nhà hắn vẫn chưa bị suy tàn do lũ lụt.”
“Kể cả vậy thì cũng rất kinh người rồi, toàn bộ quá trình đều chưa từng rút đao! Đường đường là Thần Ma Đao Quân, quét ngang thiên hạ, thế mà không có tư cách để hắn rút đao! Cuối cùng lại bị đao ý của Vô Cực Đao Quân ép phải quỳ xuống đất, không thể đứng dậy. Ai có thể dự đoán được kết quả này chứ?”
Bên ngoài tửu lâu, mí mắt Vạn Kiếm Sinh giật giật, sau đó lại lạnh nhạt đổ rượu vào miệng.
Khách khứa bên trong tửu lâu lại không phát hiện ra, tiếp tục thảo luạn.
“Khi đó ta cũng coi trọng vị Vô Cực Đao Quân này, nhưng lại cho rằng hai người cùng lắm là ngang tài ngang sức. Nhưng không ngờ võ đạo của Vô Cực Đao Quân đã mạnh mẽ đến mức độ này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận