Bá Võ

Chương 1557: Một mảnh hỗn độn (2)

Có điều, không chỉ ba nhà này rơi vào hố, mà mấy chục người tiếp theo, có hơn một nửa là các nhân vật giang hồ nổi tiếng ở Đông Châu.
Có thế gia mấy trăm năm ở địa phương, có thế lực giang hồ xưng hùng một phương, cũng có hào hiệp danh chấn giang hồ, lúc này tất cả lại chui vào Thiết Kỳ Bang, đảm nhiệm chức vụ đà chủ.
Đúng thế, chức vụ cao nhất trong bọn họ chính là đà chủ. . .
Thiết Tiếu Sinh vẫn rất tiếc rẻ chức vị đường chủ, chỉ có ba nhà ở Lâm Hải là có quan hệ tốt với Sở Hi Thanh, bản thân quận Lâm Hải cũng là một quận giàu có ở Đông Châu, cho nên mới có ngoại lệ.
Mà khi đám người này lục tục chạy đến, tiếng thỉnh an bái kiến rung động đại sảnh, thì hai người Lộ Trạch và Ứng Phi Long đã ngồi xuống ghế ở dưới Chu Hùng Bá.
Hai người quét mắt nhìn đám người trong đại sảnh, cũng cảm thấy nghi ngờ không thôi.
Lộ Trạch ngây người nhìn một người trong đó: “Kia là Lâm Khiếu Vân gia chủ Lâm gia quận Giang Nam, bọn họ cũng nương nhờ vào Thiết Kỳ Bang?”
“Giang Nam Lâm thị tổn thất rất lớn, đầu tiên bị yêu tộc trên Vân Mộng đại sơn tấn công, sau đó lại bị đại quân Cực Đông Băng Thành càn quét. Có người nói Lâm gia may mắn vượt qua, chính là vì bọn họ nghe ngóng được tin tức, thời điểm mấu chốt là giương cờ của Thiết Kỳ Bang.”
Ứng Phi Long cũng khẽ lắc đầu: “Nhưng ta cũng không ngờ, bọn họ thật sự sẽ hạ mình, nương nhờ vào Thiết Kỳ Bang. Đây chính là thế gia tam phẩm duy nhất của Đông Châu chúng ta, mấy tộc nhân của Lâm Khiếu Vân đều làm quan lớn trong triều, trong đó có omojt quận trưởng, hai vị tứ phẩm.”
Lộ Trạch chỉ cảm thấy cái ghế dưới mông hơi nóng bỏng.
Đường đường là gia chủ Giang Nam Lâm thị, cũng chỉ là một đà chủ mà thôi, Lộ Trạch hắn lại ngồi ở vị trí đường chủ.
Sau đó, Lộ Trạch lại nhìn mấy vị hộ pháp, hắn nuốt một ngụm nước miếng: “Không thể ngờ được, Thiết Kỳ Bang hôm nay lại là quần anh tụ tập, đây là định thống nhất giang hồ Đông Châu?”
Lúc trước, Thiết Kỳ Bang xé chắn ra lẻ, Lộ Trạch còn không cảm thấy gì.
Hôm nay, Sở Hi Thanh mở đường tụ chúng, Lộ Trạch mới kinh ngạc phát hiện, Thiết Kỳ Bang bây giờ đã trở thành một quái vật khổng lồ.
“Ta không biết, Có điều. . .”
Ứng Phi Long hơi lắc đầu: “Chỉ là Đông Châu, đâu cần đội hình lớn như vậy?”
Cộng thêm Chu Hùng Bá mới thăng cấp gần đây, trong này đã có sáu vị cao thủ tam phẩm.
Chỉ cần một nửa trong đó, liền có thể quét ngang võ lâm Đông Châu rồi.
Đội hình này, đừng nói là thống nhất Đông Châu, mà càn quét mấy châu chung quanh cũng được.
Nhưng vào lúc này, Đơn Xích Linh ở cạnh đó lại nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: Không biết Ứng huynh và Lộ huynh vì cớ gì mà gia nhập Thiết Kỳ Bang?”
Thật ra Đơn Xích Linh cũng không hiểu, vì sao đám thế gia và hào kiệt giang hồ này lại vội vàng gia nhập vào Thiết Kỳ Bang như vậy?
Lâm Hải Chu thị có thể là vì Chu Lương Thần, bọn họ đã leo lên thuyền của Sở Hi Thanh rồi, muốn xuống cũng không được.
Ứng gia và Lộ gia thì không cần thiết.
Sở Hi Thanh cũng không ép bọn họ.
Nhớ đến những gì Đơn gia phải trải qua, thì Đơn Xích Linh lại thấy chua xót.
Lộ Trạch và Ứng Phi Long nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau một chút, sau đó liếc mắt nhìn Chu Hùng Bá ngồi phía trên.
Hai người đều âm thầm cười gằn.
Chu Hùng Bá hiển nhiên là muốn đặt cược vào Thiết Kỳ Bang, đặt cược vào tương lai của Sở Hi Thanh.
Bọn họ là không dám không theo.
Uy danh của Vô Tướng thần tông bây giờ kinh khủng như thế nào? Uy danh của Vô Cực Đao Quân lại như thế nào chứ?
Chỉ cần Sở Hi Thanh không chết non, tương lai nhất định sẽ là một cái Huyết Nhai Đao Quân.
Thử hỏi bọn họ dám không theo bước tiến của Chu gia sao? Dám tụt lại phía sau Chu gia sao?
Lẽ nào chờ đến ngày Lâm Hải Chu thị độc chiếm tất cả sao?
Nhưng mà không thể nói với Chu Hùng Bá như vậy.
Đổi thành người khác, Lộ Trạch cũng không thèm để ý.
Có điều, Đơn Xích Linh gia nhập Thiết Kỳ Bang đã lâu, hơn nữa bên cạnh còn có một vị khách khanh hộ pháp tam phẩm nữa.
Lộ Trạch hơi nghĩ nghĩ, liền cười híp mắt nói: “Bây giờ Cực Đông Băng Thành và triều đình đang tranh chấp, chỉ có bình dân bách tính chúng ta là chịu hổ. Cực Đông Băng Thành bây giờ đang ra sức vơ vét tiền lương ở địa phương, Lộ gia ta đã không chịu nổi gánh nặng này.”
“Nhưng ta lại lo lắng triều đình đánh thắng thì sẽ tính sổ, thanh toán chúng ta. Vì vậy nghĩ đến nghĩ lui, vẫn là ‘cây cao hóng gió mắt’.”
“Ứng mỗ cũng có lo lắng này! Hải Diêm bang của ta. . . Hải Diêm đường đã có ba trăm chiếc thuyền và ba vạn người chèo thuyền bị Cực Đông Băng Thành trưng thu. Ứng mỗ tuy không thể làm gì, nhưng không biết triều đình sẽ cho ta tội danh gì.”
Ứng Phi Long mới không nói là mình cầm tiền của Cực Đông Băng Thành, thần sắc hắn như rất bất đắc dĩ: “Vì vậy, võ lâm Đông Châu chúng ta tốt nhất là ôm đoàn sưởi ấm, không thể để triều đình và Cực Đông Băng Thành xâu xé.”
“Ngoài ra, Hải Diêm đường ta đời đời buôn muối, gần đây hợp tác với Thiết Kỳ Bang, lợi nhuận tăng lên gần năm phần. Ta trái lo phải nghĩ, liền dứt khoát gia nhập Thiết Kỳ Bang cho xong việc.”
Chủ yếu là không có người đại lý, không cần lo lót trên dưới nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận