Bá Võ

Chương 1510: Gia tướng Sở thị (4)

Tẩy Bích Thiên chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Song quyền tuy rằng nắm chặt, nhưng lại không dám vung quyền về phía Sở Hi Thanh.
Trong lòng hắn biết là vì sao.
Thật ra thì lúc mới gặp mặt, Tẩy Bích Thiên cũng cảm thấy thiếu niên trước mắt có rất nhiều chỗ tương tự với vị thiếu chủ đã chết kia.
Nhưng Tẩy Bích Thiên chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.
Đây chắc là một loại bí pháp quấy nhiễu, cản trở nhận thức của hắn.
Để người ta kinh ngạc là, bí pháp này còn có thể quấy nhiễu nhận thức của Luận Võ lâu và Thiên Cơ các, bọn họ chỉ vẽ được năm sáu phần phong thái của Sở Hi Thanh, khiến cho người ta hoàn toàn không thể liên tưởng đến thiếu niên Sở Tranh của Sở gia ngày xưa.
Khi Sở Hi Thanh giải trừ môn bí pháp này, Tẩy Bích Thiên liền phát hiện dị thường.
Vị Vô Cực Đao Quân trước mắt này, ngoại trừ khí chất càng ung dung hào phóng ra, thì ngũ quan đều giống hệt với thiếu chủ của hắn!
Hai mắt La Dương đã trợn trừng như chuông đồng, ánh mắt hiện ra vẻ khó mà tin nổi, hắn nhìn mặt Sở Hi Thanh, hai tay và thân thể lại run rẩy.
Là thiếu chủ?
Thiếu niên trước mắt này, lại là Sở Tranh?
Người cứu mạng hắn trên thuyền Bình Thiên, lại là thiếu chủ của hắn?
Vô Cực Đao Quân – Sở Hi Thanh đứng đầu Thanh Vân Tổng Bảng, vô địch trong thế hệ trẻ tuổi, lại chính là thiếu chủ của La Dương hắn?
Cái này có thể sao? Không phải thiếu chủ đã chết rồi sao?
La Dương muốn mở miệng hỏi, nhưng lại không thể lên tiếng.
Sở Hi Thanh cũng không nói gì.
Hắn vẫn chắp tay sau lưng, cười nhìn hai người trước mắt.
Cuồng Kiếm – Phong Tam thì lại ngờ vực, nghĩ thầm đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nhưng hắn cũng yên lặng đứng xem ở một bên.
Quanh miếu sơn thần này bỗng nhiên yên lặng như chết.
Mãi đến một lúc sau, Thiết Diện Phán Quan – La Dương mới gian nan nói từng chữ một: “n công, không biết ngươi và thiếu chủ nhà ta có quan hệ gì?”
Hắn không thể tin tưởng, thiếu niên trước mắt này lại là người bị đám lòng lang dạ sói kia chôn sống, lại là Sở Tranh đã chết hai năm!
La Dương không thể không nghi ngờ, có phải Sở Tranh còn anh em ruột ở trên đời không?
“Lão La!”
Tẩy Bích Thiên chợt quát lên, hắn nhắm chặt mắt lại, nỗ lực bình ổn khí tức của mình: “Không cần nói, là thiếu chủ! Ngươi và ta tận mắt nhìn thấy thiếu chú trưởng thành, còn phải hay sao? Cõi đời này há có thể có người tương tự như thế!”
“Còn nữa, ta và ngươi phải nghĩ đến từ lâu rồi mới đúng, thiếu chủ không chết! Đến nay, Sở Như Lai vẫn không thể thu phục hai cái thần khí của Sơ gia, là vì chủ nhân của chúng vẫn còn sống ở trên đời!”
Cuối cùng, hắn phun ra một ngụm trọc khí, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc, nhấc vạt áo quỳ gối trước mặt Sở Hi Thanh: “Gia thần Tẩy Bích Thiên tham kiến thiếu chủ!”
“Gia thần La Dương bái kiến thiếu quốc công!” La Dương cũng quỳ xuống theo Tẩy Bích Thiên, khấu đầu thi lễ.
Tiếng nói hắn nghẹn ngào, mơ hồ không rõ ràng.
Một thanh niên ba mươi tuổi, lại là hai mắt đẫm lệ.
Cuồng Kiếm – Phong Tam nhìn thấy cảnh này thì sững sờ.
Hai người này thế mà lại là bộ hạ cũ của Sở Hi Thanh?
Chủ thượng của mình còn có một thân phận như vậy?
Hắn lại là con trai trưởng phòng Kinh Tây Sở thị?
Phong Tam nghĩ thầm, lúc trước thực sự là lỗ mãng, nếu biết trước Tẩy Bích Thiên này là người một nhà, thì hắn đã nể mặt một chút rồi.
“Đứng lên đi!”
Sở Hi Thanh cũng nghiêm túc, nâng hai người đứng lên: “Chúng ta bây giờ đều là người trong giang hồ, bỏ mạng nơi chân trời góc biển, không cần để ý đến lễ nghi của triều Đại Ninh, và quy của Kinh Tây Sở thị nữa.”
Sau đó, hắn lại nhìn Tẩy Bích Thiên với vẻ kỳ quái: “Tẩy tiên sinh xưa nay đều không kiên nhẫn với mấy lễ nghi phiền phức này, sao hôm nay lại như vậy?”
Trong trí nhớ của Sở Tranh, vị Tẩy Bích Thiên này xưa nay đều kiêu căng tự mãn, kiêu căng khó thuần.
Bình thường bọn họ gặp nhau, vị này có thể gật gù một cái thì đã tốt rồi.
Sở Hi Thanh vốn tưởng rằng còn phải dùng một chút thủ đoạn, thì mới có thể thu phục người này.
Lúc này, Tẩy Bích Thiên ngẩng đầu lên, hắn nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Thiếu chủ thiên tư tuyệt đại, dù đã mất huyết mạch gia truyền là Vạn Tượng, nhưng vẫn có thể trấn áp thiếu niên anh kiệt trong thiên hạ, thành tựu còn vượt qua Bá Võ Vương ngày xưa, không thẹn là huyết mạch của tiên chủ!’
Không phải hắn không tôn kính Sở Tranh.
Ngày xưa, khi gia chủ nằm trên giường bệnh và kéo tay hắn, trịnh trọng giao phó Sở Tranh cho hắn, thì Tẩy Bích Thiên đã biết, vị thiếu niên này chính là ý nghĩa của cả đời hắn.
Vì ân nghĩa gia chủ cứu hắn ra khỏi ma quật kia, lại bồi dưỡng hắn thành người, dù Tẩy Bích Thiên có không cam lòng không muốn đến đâu đi nữa, thì hắn cũng nhất định coi thiếu chủ Sở Tranh là chủ nhân của mình, dốc hết sức lực vì Sở Tranh.
Chỉ là Sở Tranh ngày xưa tính tình quái gở, trầm mặc ít nói, gặp chuyện lại nhu nhược, hắn thật sự không nhìn nổi.
Dù biết rõ đó là vì Sở Tranh kế thừa độc chú của gia chủ, Tẩy Bích Thiên vẫn không ưa dáng vẻ yếu đuối vô năng của Sở Tranh.
Bây giờ xem ra, thiếu chủ ngày xưa yếu đuối không chịu nổi như vậy, tất cả đều là vì độc chú kia.
Một khi thiếu chủ thoát khỏi những gông xiềng này, lập tức sẽ bay lên chín tầng trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận