Bá Võ

Chương 1755: Bắn rụng mặt trời (5)

Khoảng tầm một trăm cái hô hấp sau, Kế Tiễn Tiễn ngơ ngơ ngác ngác đi ra khỏi kho Tang Phạt.
Nàng như một cái xác chết di động, hai mắt mờ mịt, hầu như không có tiêu cự.
Kế Tiễn Tiễn chỉ cảm thấy toàn bộ mọi thứ đều hoang đường, buồn cười lại vô lý.
Nàng thật sự là quá nực cười!
Thì ra trí nhớ nhiều năm của mình đều là giả tạo, thì ra người nàng vẫn luôn tôn sùng và kính yêu, lại chính là kẻ thù giết cha mẹ nàng, tàn sát cả gia tộc nhà nàng!
Tín niệm mà nàng tin tưởng, lại hoang đường như thế!
Mười năm nay, nàng cần cù chăm chỉ làm việc ở Cẩm y vệ, không chối từ, không kêu than, lại là làm việc cho kẻ thù của mình.
Vào thời khắc trí nhớ thức tỉnh, tâm thần Kế Tiễn Tiễn gần như tan vỡ, Độc Tôn đao ý suýt nữa thì tan rã.
Nếu như không phải khoảnh khắc đó nàng nghĩ đến Sở Hi Thanh, nghĩ đến chủ thượng của nàng, Kế Tiễn Tiễn gần như đã tan vỡ, bị trận pháp dưới tầng năm đánh chết.
Nàng không thể chết ở chỗ này, nàng đã đáp ứng Lưu Nhược Hi, chờ mọi chuyện chấm dứt sẽ trở về Tú Thủy, trở về bên cạnh chủ thượng.
Huống hồ, không phải nàng đã nhận định từ lâu rồi sao? Chủ thượng của nàng là Sở Hi Thanh, chủ có chủ thượng mới đáng để nàng hiệu lực cả đời.
Cũng là người mà bây giờ nàng tôn sùng và kính yêu.
Mục đích khi trở về thành Vọng An, không phải là chấm dứt toàn bộ quá khứ sao?
Kế Tiễn Tiễn vô cùng vui mừng khi gặp gỡ chủ thượng, đó thật sự là may mắn nhất đời của nàng.
Bằng không đến bây giờ, nàng vẫn chẳng hay biết gì, vẫn ngu muội mà ra sức làm cho săn cho triều đình.
Mà khi Kế Tiễn Tiễn từ từ khôi phục, nàng nghe thấy một tiếng tức giận ở giữa bầu trời.
“Ngươi trốn không thoát! Hôm nay trong cung đã bày thiên la địa võng, tất cả đều là vì Lục Trầm ngươi. . .”
Kế Tiễn Tiễn nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Nàng nhìn thấy Kiến Nguyên đế mặc hoàng bào, nhìn thấy 12 đạo Xích Long vờn quanh, hắn đang nắm một thanh trường kiếm màu vàng, truy kích một bóng người màu xanh ở trên không trung.
Bóng người màu xanh kia chính là Đao Kiếm Như Mộng – Lục Trầm hạng 7 Thiên Bảng đương đại.
Hắn vừa đánh vừa lui, một đao nhất mộng, một kiếm nhất huyễn.
Mặc dù không ảnh hưởng nhiều đến Kiến Nguyên đế, nhưng lại làm cho mười hai con Xích Long kia mê mang, hoảng hốt mê ly.
Thiên quy của vị này hoàn toàn ở trên Kiến Nguyên đế, có thể lấy ảo thành thật, đối kháng chính diện với Thiên Tử kiếm của Kiến Nguyên đế mà không rơi xuống hạ phong.
Nhưng ở gần hai người còn có mấy vị võ tu nhất phẩm, tư thế như đang vây kín.
Trong các cung điện và lầu các ở bên dưới, đám thuộc hạ của Lục Trầm cũng rơi vào khổ chiến.
Bọn họ đang cố gắng thoát về phía đông, lại gặp phải rất nhiều ngăn cản, bước tiến rất gian nan.
Kế Tiễn Tiễn nhắm mắt lại, sát ý vô vận lập tức xông thẳng lên.
Đao tâm đang rơi vào biên giới vỡ vụn, bỗng nhiên hội tụ lại, thậm chí còn cứng rắn hơn xưa, hung bạo hơn xưa, càng duy ngã độc tôn hơn.
Sau khi phong ấn trong tâm linh vỡ nát, nàng liền xé nát tất cả gông xiềng trên người, tất cả thiên phú huyết mạch đều cô đọng, tất cả thần ý đều được điều động như thường.
Kế Tiễn Tiễn nhấc Vô Huyền đao cung lên, con ngươi cũng hiện ra hào quang màu tím, mái tóc không gió mà bay.
Bảo kính Thần Tâm Chiếu Thế lơ lửng ở phía sau nàng, phát ra từng tia ánh sáng màu xanh nhạt, soi sáng sau gáy của nàng.
Kế Tiễn Tiễn nhìn Kiến Nguyên đế ở trên không trung, sau đó không chút do dự, lập tức kéo dây cung hư ảo của Vô Huyền đao cung.
Nàng dùng hết toàn lực, chính là rót tất cả lực lượng của bản thân mình vào đó.
“Giết!”
Ngay sau đó, một dạo bóng tên màu đen lao thẳng lên không trung, chỉ chớp mắt đã lóe lên ở trước mắt Kiến Nguyên đế.
“Khốn nạn!”
Con ngươi Kiến Nguyên đế trợn trừng lên, giơ tay lên một cái, định mạnh mẽ vỗ bỏ mũi tên bất ngờ này.
Nhưng đúng lúc này, trong mắt của hắn lại hiện ra vẻ mờ mịt, mê huyễn, mất tiêu cự trong giây lát.
Lục Trầm vẫn luôn che giấu đao ý, cho đến giờ phút này, hắn đột nhiên mê hoặc tâm linh của Kiến Nguyên đế.
Tuy rằng chỉ là một sát na cực kỳ ngắn ngủi, nhưng lại khiến cho động tác của Kiến Nguyên đế cứng đờ giây lát.
Bóng tên màu đen kia đã cắm thẳng vào vai của Kiến Nguyên đế, làm cho bả vai của hắn tuôn ra một đóa hoa máu.
“Đây là…”
Khi Lục Trầm mê hoặc Kiến Nguyên đế, hắn bỗng nhiên cảm ứng được một đạo khí cơ quen thuộc.
Ánh mắt hắn ngạc nhiên nghi ngờ không thôi, liếc mắt nhìn về phía bên kia.
Khi hắn nhìn thấy cô gái mặc giáp bạc, còn cả Vô Huyền đao cung trong tay nàng, và mặt kính màu trắng bạc ở phía sau nàng, con ngươi nhất thời trợn tròn lên.
Thế mà lại là nàng?
Đời sau của cố nhân, nàng còn sống trên đời?
Mà lúc này, thần niệm và đao ý của Kế Tiễn Tiễn đang bay vút lên.
Lúc này, nàng đã bắn rụng mặt trời trong lòng kia.
Tuy rằng chỉ làm Kiến Nguyên đế bị thương, nhưng nàng cũng đã hoàn toàn chấm dứt với quá khứ của mình. Ý chú võ đạo lại cô đọng thành đao tâm vững chắc.
Thời khắc này, nàng cũng hoàn thành ‘nghi thức’ thăng cấp tam phẩm của mình.
Luật pháp triều đình Đại Ninh vẫn luôn khóa chặt lấy nàng, bây giờ đã không thể ràng buộc nàng, không còn là gông xiềng áp chế đao ý của nàng nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận