Bá Võ

Chương 1789: Thảm bại (2)

Sở Hi Thanh cũng trượt lùi về sau, mãi đến ngoài ba mươi trượng mới đứng vững.
Những máu tươi và cương lực kia, đa số đều hướng về phía hắn.
Mười bốn tầng ngoại cương của Sở Hi Thanh cũng bị đánh vỡ.
Sau đó, một bóng người hư ảo lao ra khỏi đám sương máu.
Đó là nguyên thần của Vũ Văn Bá.
Hắn điều động trường kích, đánh về phía Sở Hi Thanh, lại bị Nhai Tí Đao của Sở Hi Thanh phòng về.
Sở Hi Thanh cười lạnh một tiếng.
Khi Vũ Văn Bá còn thân thể đã không làm gì được hắn, huống hồ là bây giờ.
Thanh Tu La Tru Ma đao trong tay hắn lóe lên, hóa thành một ánh đao như lụa máu, cắn nát nguyên thần của Vũ Văn Bá.
Thanh đao này của Sở Hi Thanh đã bị hao tổn rất nặng, tiếp cận với ranh giới vỡ vụn, nhưng dùng để chém nguyên thần của Vũ Văn Bá thì vẫn thừa sức.
Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, Sở Hi Thanh lại nhíu mày.
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn về ngôi sao Kế Đô ở phía nam bầu trời.
Nghi thức của Sở Hi Thanh còn chưa hoàn thành như hắn nghĩ.
Trước mắt chỉ đến nhị phẩm hạ, mà không phải là nhị phẩm thượng như hắn nghĩ.
Hắn đúng là đã đánh trọng thương Vũ Văn Bá, nhưng lại không thể giết chết hoàn toàn.
Đám võ tu Thiên Bảng của các gia tộc lớn này, quả nhiên là đều rất khó giết.
Sở Như Lai là vậy, Vũ Văn Bá cũng là vậy!
Cùng lúc đó, La Hán Tông đang dùng pháp thuật kiếm chế hai người Chu Huyết và Chu Minh Nguyệt, khiến cho bọn họ không thể bỏ chạy.
Lúc này La Hán Tông cũng nhíu mày nhìn về phía bầu trời.
Hắn vẫn luôn rất khó hiểu, trong mười năm qua, những võ đạo và pháp thuật có liên quan đến các ngôi sao đều càng ngày càng lớn mạnh.
Hôm nay hắn đã có đáp án, lực lượng của đám thần linh kia đang rót vào thế gian.
Ánh mắt của Sở Hi Thanh lại chuyển về phía Tần Thắng.
Trong mắt hắn lại lóe lên một tia kim quang, một luồng đao ý lập tức chém vào nguyên thần của Tần Thắng đã chạy ra xa bảy dặm.
Thần ý như đao, chạm vào tức chết!
Tần Thắng bị hai người Phong Tam và Lục Loạn Ly truy sát, toàn thân đều là vết máu.
Lúc này đầu của hắn lại bị nện một cú, không chỉ thất khiếu chảy máu, mà toàn thân còn trượt quỳ trên mặt đất, ý thức cũng xuất hiện trống không trong giây lát.
Song khi Sở Hi Thanh chuẩn bị dùng Thần Ý Như Tâm Đao để điều động long khí, cho Tần Thắng một đòn trí mạng thì hắn bỗng nhiên có cảm ứng, đưa mắt nhìn về phía thành Vọng An.
“Nghịch tặc!”
Đó là mười hai con cự long màu đỏ thẫm, thân thể dài trăm trượng, mang theo long uy vô biên và thần lực mênh mông, đánh thẳng về nơi này.
Sở Hi Thanh hơi rùng mình, lập tức chém ra một màn đao hai màu ở trước người.
Cự thú Nhai Tí ở phía sau hắn cũng phát ra một tiếng gào rống!
Cheng! Ầm!
Nơi Sở Hi Thanh đứng lập tức tuôn ra sóng khí, sau đó dựng lên một mảnh mây hình nấm.
Màn đao của Sở Hi Thanh bị đối phương đánh tan, mười bốn tầng cương lực cũng bị phá chín tầng.
Lúc này, lại có một đạo kiếm khí hùng vĩ màu vàng chém đến.
Sở Hi Thanh không định đứng im chịu đòn, thân thể lóe lên, liền xuất hiện ở ngoài 170 trượng, trôi nổi trên không trung.
Lúc này, phía trước hắn đã xuất hiện một bóng người màu vàng óng.
Đó cũng là một bóng người hư ảo, do long khí ngưng tụ mà thành.
Hắn mặc long bài, khuôn mặt giấu sau vương miện, quanh thân cũng có 12 đạo long khí, khí thể bá đạo và uy nghiêm đến cực điểm.
Hắn lạnh lùng nhìn Sở Hi Thanh, và cả 12 con Kim long bốn cánh quanh người Sở Hi Thanh, sát ý trong mắt đã lên đến cực hạn.
“Ngươi là Sở Tranh?”
Đây chính là thiên tử Đại Ninh, Kiến Nguyên đế Huyền Hữu Đường!
Sở Hi Thanh thu hồi thanh Tu La Tru Ma đao đã bị hư hại khá nghiêm trục, rút KÍnh Hoa Thủy Nguyệt đao ra.
Vạn Tượng tinh bàn bắt đầu xoay chuyển, các chòm sao xuất hiện ở sau lưng hắn.
Tinh Thần quyền ấn thì lơ lửng bên cạnh hắn, tỏa ra hào quang lành lạnh.
Nguyên thần của hắn đang ra sức chống lại thần niệm của Kiến Nguyên đế.
Nhưng thú vị chính là, Sở Hi Thanh phát hiện mình lại có thể thao túng một bộ phận long khí do Kiến Nguyên đế đánh đến.
Hắn âm thầm kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Chân thân của Kiến Nguyên đế vẫn ở thành Vọng An, nơi này chỉ là một hóa thân mà thôi.
Cái gọi là không nhịn nhỏ sẽ không lớn, lần này tạm thời nhịn.
Sắc mặt Sở Hi Thanh lạnh lùng: “Vấn đề thừa thãi! Đám chó săn của ngươi phải truyền tin cho ngươi rồi chứ.”
“Ngươi quả thật là đã làm trẫm bất ngờ.”
Khí cơ của Kiến Nguyên đế càng lạnh lẽo hơn: “Tần Mộc Ca ở đâu? Nàng sống hay đã chết?”
Cái thằng nhãi ranh này không chết trong lăng Bá Võ Vương, hắn không chỉ trốn ra được, còn nhảy nhót tưng bừng, giờ còn học được Thần Ý Xúc Tử Đao mà hắn vẫn luôn kiêng kỵ.
Nhưng khi Sở Hi Thanh bị đưa vào quan tài thì vẫn còn sống.
Còn Tần Mộc Ca thì đã chết tận bảy ngày, hắn tận mắt nhìn thấy!
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nhếch miệng cười: “Ngươi đoán?”
Khoảnh khắc này, hắn phất tay áo một cái.
12 đạo long khí vàng óng quanh người đồng thời phát ra tiếng gào thét rung trời.
Con ngươi của Sở Hi Thanh cũng hiện ra một vệt màu vàng.
Thần Ý Xúc Tử Đao – Thần Tâm Vô Lượng!
Ầm!
Khoảnh khắc này, hơn 1200 tướng sĩ Cẩm y vệ và hơn 700 cao thủ đại nội ở ngoài mười dặm bị đao ý của hắn xung kích.
Bọn họ không chỉ ý thức trống rỗng, miệng mũi phun máu, mà còn bị trấn áp trên mặt đất, không thể động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận