Bá Võ

Chương 895: Cầu ban cho một bại (4)

Thực lực của Doãn Phi Hồng này cũng không tính là kém, nhưng do một lòng một dạ muốn ám sát hắn, chỉ muốn đánh xong liền chạy, nên không dùng được năm phần mười sức chiến đấu.
Hại Sở Hi Thanh cũng không thể phát huy ra bản lĩnh chân chính của mình.
Ngạo Quốc đứng trước đội nghĩ thì lại nở nụ cười.
Khi hắn nở nụ cười, toàn bộ ruồi muỗi phi trùng ở trong hẻm núi đều bị ngã xuống.
“Chư vị đồng đạo, ta thấy tất cả mọi người đều đã đến đông đủ rồi. Theo Ngạo mỗ thì không cần chờ thêm hai canh giờ nữa, mau chóng bắt đầu luôn đi, không nên rề rà.”
Thật ra giờ phút này cách thời gian bọn họ ước định vẫn còn hai canh giờ nữa.
Nhưng các vị trưởng lão của các nhà ở đây đều nhìn thấy Ngạo Quốc cười, tất cả đều cảm thấy lạnh lẽo.
Bọn họ biết người này rất không có tính kiên nhẫn, tính tình cũng cực kỳ nóng nảy, lại còn không muốn ai làm trái ý mình.
“Không nên rề rà” lại là câu cửa miệng của người này.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều dồn dập tán thành.
“Vậy thì dựa theo ý của Ngạo huynh đi, bí cảnh thời gian vẫn luôn do quý tông nắm giữ, lần này đều dựa vào viên Thời Không mật thạch của quý tông, tự nhiên là quý tông muốn mở bí cảnh lúc nào cũng được.”
“Bên ta cũng không vấn đề.”
“Tốt! Sơm hơn hai canh giờ cũng tốt, có thể làm cho mấy nhà kia bất ngờ, nói không chừng còn có niềm vui bất ngờ.”
“Vĩnh Hàn cung cũng không có vấn đề.”
Lúc này, năm môn phái kia đều có hai vị thuật sư bay lên không, đi đến phía trước thạch tháp khổng lồ kia.
Mỗi người bọn họ đều lấy từ trong ống tay áo ra một hòn đá hình lục giác, toàn thân màu đỏ tươi, to bằng hình nắm tay, rồi chôn ở hố lõm phía dưới thạch tháp.
Sau đó, những thuật sư này ngồi xếp bằng ở trên hòn đá, hai tay bắt linh quyết, làm cho những đồ đằng và văn tự ở chung quanh thạch tháp đều xuất hiện linh quang.
Sở Hi Thanh nhẹ nhàng nhìn những hòn đá kia với ánh mắt dị dạng.
“Đều là Hồng Mông thạch thượng phẩm, có người nói Hồng Mông niên đại viễn cổ sinh hóa mà thành, giá trị trường bây giờ là ba trăm vạn lượng bạc một viên, thậm chí có tiền còn không mua được. Lần này, chúng ta phụ trách mở bí cảnh, bọn họ bỏ Hồng Mông thạch, rất công bằng.”
Phương Bất Viên thấy hắn có vẻ hứng thú, cười nói: “Nếu như Sở huynh muốn thứ này, ta có thể kiếm vài viên cho ngươi. Còn nữa, nếu như Sở huynh không tìm được bí dược lục phẩm hạ ở trong bí cảnh, thì có thể tìm ta.”
Hắn liếc mắt nhìn thoáng qua cái hộp sau lưng Chu Lương Thần: “Sở huynh hẳn là đã có chuẩn bị, nhưng bí dược mà Phương mỗ cung cấp, nhất định là đỉnh cấp nhất.”
Sở Hi Thanh lòng thầm nói, bản lĩnh làm ăn của tên này không ra sao cả.
Hắn nào có tiền mua Hồng Mông thạch chứ?
Nhưng đúng là hắn cảm thấy rất hứng thú với Hồng Mông thạch này.
Đây cũng là thứ có thể làm cho Sở Vân Vân khôi phục chân nguyên.
Sau đó, đại trưởng lão Thuật Sư viện Tri Phi Tử ngự không mà lên, bay lên đỉnh thạch tháp.
Hắn cũng lấy một thứ gì đó to bằng nắm đấm ra.
Thứ kia lại làm cho người ta không thể nhìn thẳng, vừa hiện thân liền làm cho không gian chung quanh rung chuyển kịch liệt.
Ánh sáng óng ánh màu đỏ thắm bay xa hơn trăm trượng.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn, cũng chỉ cảm thấy ánh mắt đau đớn, không thể không nhìn sang phía khác.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, đây nhất định là Thời Không mật thạch kia.
Thiên đạo chi vận ở bên trong nhiều đến mức làm người ta kinh hãi.
Theo Tri Phi Tử đưa thứ này trong trong rãnh bên ngoài tháp, toàn bộ thiên địa đột nhiên truyền ra một tiếng vang.
Âm thanh này giống như tiếng xé vải vóc, chỉ là cực kỳ bén nhọn chói tai.
Sau đó, quanh thạch tháp hiện ra một đám bóng đen u ám, tựa như một tấm màn đen bao trùm quanh thạch tháp.
“Được rồi!’
Tri Phi Tử chắp tay sau lưng, ngóng nhìn xuống phía dưới: “Các ngươi chỉ cần bước vào bên trong bóng đen, là có thể tiến vào bí cảnh thời gian. Lần này có sáu trăm danh ngạch, nếu như vượt quá thì phải chôn thêm Hồng Mông thạch.”
Có điều, tất cả đệ tử của sáu tông môn ở đây, vừa hay là 599 người.
Còn có một người, chính là Doãn Phi Hồng bị Sở Hi Thanh chém.
Bí cảnh thời gian tất nhiên rất tốt, nhưng tài nguyên bên trong lại có hạn.
Nếu như quá nhiều người tiến vào, khó tránh khỏi cạnh tranh nhiều hơn, tranh đấu càng máu tanh tàn khốc hơn.
Tiền của tông môn cũng không phải là gió thổi đến.
Sẽ không tiêu tiền trên người những đệ tử có thiên phú bình thường.
Ngạo Quốc phất tay một cái: “Đi vào sớm một chút đi, không nên rề rà! Chớ bị đám ma tu kia chiếm mất danh ngạch.”
Đám đệ tử của Vô Tướng thần tông nghe vậy, đều không dám cãi lời, dồn dập cất bước đi về phía mảnh bóng đen kia.
Sở Hi Thanh cũng đi theo mọi người về phía đó.
Hắn âm thầm kinh ngạc, phát hiện chỉ cần người tiến vào bóng đen kia thì lập tức biến mất, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Sở Hi Thanh cũng đi vào trong bóng đen, sau đó hắn chỉ cảm thấy mất trọng lượng, đột nhiên hững một cái rồi rơi xuống.
Sở Hi Thanh đã có chuẩn bị từ trước, lập tức mở hai cánh Bạch Hổ ra.
Phía sau Chu Lương Thần cũng xuất hiện một đôi cánh.
Nhưng đây không phải là thiên phú huyết mạch của hắn, mà là dựa vào một pháp khí trợ giúp.
Mà ngay khi hai người Sở Hi Thanh đập cánh hạ xuống, hắn nghe thấy một tiếng kêu kinh ngạc của nữ tử.
Đó chính là Sở Mính!
Bạn cần đăng nhập để bình luận