Bá Võ

Chương 2139 - Tam phẩm thượng (4)

Ánh mắt Sở Hi Thanh lại rất ngưng trọng.
Sau khi nghe Hoàng Thiên Viêm nói xong, hắn lập tức nghĩ đến Kiến Nguyên đế.
Hai quả độc châu kia, quá nửa là nằm trong tay tên cẩu hoàng đế và quốc sư kia.
“Thôi, hi vọng ngươi nói thật. Nếu như ngày sau ta phát hiện ngươi dám ẩn giấu, giữ lại độc châu và bản sao, Hỏa Thần tộc của Bất Chu sơn chắc chắn sẽ phải trả giá đắt.”
Sở Hi Thanh hừ một tiếng, thu túi vải và lao tù vào trong tay áo.
Nhưng tay phải của hắn vẫn đề Thiên Lý Chiêu Nhiên đao.
“Chuyện thứ hai! Sau ngày hôm nay, Bất Chu sơn không được tiến hành huyết tế nhân tộc, không được tàn sát tính mạng nhân tộc, cũng không được ngăn cản nhân tộc tu hành võ đạo, lại càng không thể ngăn cản nhân tộc Bất Chu sơn xuôi nam đến Thần Châu!”
Ầm!
Lúc này, lại một tầng cấm chế bên ngoài Đế Thần cung vỡ vụn!
Trong làn sóng cương lực nổ tung, đám đại thần và võ tướng bên trong điện đều là miệng mũi chảy máu.
Trong đó có hai mươi mấy vị thân vương nhất phẩm, tất cả đều là vẻ mặt lúng túng, thần thái tuyệt vọng.
Thần Ý Xúc Tử Đao của Sở Hi Thanh lại vẫn đáng sợ đến mức này!
Có mấy người trong số họ đang hối hận, lúc trước nên truyền lệnh cho bộ hạ, để bọn họ nghe theo lệnh của Nam Thiên Đế, thành thật đi ngủ.
Mí mắt Hoàng Thiên Viêm giật giật, sau đó mặt thản nhiên như không, giọng nói không cảm xúc: “Nhân tộc Bất Chu sơn cũng là sinh linh dưới trướng trẫm, trẫm tự nhiên sẽ chăm nom, đâu cần ngươi phải nói?”
Sở Hi Thanh thì lại mỉm cười: “Ta không thương lượng với ngươi. Toàn bộ Bất Chu sơn này, nếu có người dám làm trái lệnh ta, nhất định sẽ phải chịu cảnh diệt tộc!”
Khi hắn dứt lời, liền hóa thành độn quang, trở lại Dục Nhật thần chu đang lơ lửng ngoài 300 dặm.
Sở Hi Thanh nhìn Lục Loạn Ly đã trở về thuyền từ lâu: “Ngươi đo đạc xong rồi?”
“Xong rồi!” Lục Loạn Ly gật đầu một cái: “Ta tốt xấu gì cũng là thuật sư, có pháp thuật trợ giúp, cân đo đong đếm sẽ nhanh hơn võ tu nhiều.”
Sau đó nàng nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt kỳ dị: “Khí thế vừa rồi của ngươi thật là dọa người, ta còn cho rằng ngươi muốn giết vào Đế Thần cung thật cơ!”
Khi Lục Loạn Ly đang đo đạc thiên địa, lại phát hiện Sở Hi Thanh vẫn giữ lại hai phần sức lực.
Nếu hắn muốn đánh tan cấm chế và trận pháp bên ngoài Đế Thần cung, thì vẫn có thể làm được.
“Phô trương thanh thế, hù dọa bọn họ thôi.”
Sở Hi Thanh lắc đầu: “Nếu không phải sợ làm hỏng kế hoạch, sợ đánh rắn động cỏ, thì ta cũng muốn vào xem thật.”
Hắn rất muốn đi vào xem tòa ‘Nguyên Cổ huyết trì’ kia một chút.
‘Đông Hoàng tinh hồn’ trong cơ thể Sở Hi Thanh, chính là từ nơi này.
Hắn nghĩ trong tòa ‘Nguyên Cổ huyết trì’ này, nhất định có cất giấu bí ẩn nào đó, chứ không đơn giản như mặt ngoài.
Lục Loạn Ly nghe vậy thì nghi hoặc: “Kế hoạch?”
“Dù sao cũng không thể giết quá nhiều, nên ta cũng lười ra tay!”
Sở Hi Thanh chắp tay sau lưng: “Áp lực quá lớn, Bất Chu sơn này sẽ không loạn nổi. Loạn Ly ngươi có biết câu chuyện Ngụy Vũ đại đế ngày xưa không?”
Thế giới này không có Tào Tháo, nhưng lại có cái Ngụy Vũ đại đế.
Ngày xưa, Ngụy Vũ đại đế xua quân bắc phạt, mấy đối thủ của hắn ở bảy châu phương bắc liền đồng tâm hợp lực, kết thành liên quân để chống lại, khiến đại quân của Ngụy Vũ đại đế thương vong nặng nề.
Mà ngay khi Ngụy Vũ đại đế dừng chiến tranh, lui binh khôi phục nguyên khí, thì đám kẻ địch ở phía bắc kia không có uy hiếp từ bên ngoài, bắt đầu nội đấu, bắt đầu tự đánh lẫn nhau.
Sau hai năm, vị Ngụy Vũ đại đế này liền dễ dàng thống nhất toàn bộ phương bắc.
Đương nhiên, tình huống của hắn không giống, nên cách xử lý cũng phải hơi khác một chút.
Theo Sở Hi Thanh biết, ba đại hoàng tộc còn lại và những vương tộc bên dưới đều không muốn nhìn thấy Hỏa Thần – Viêm Dung phục sinh.
Vị vậy hôm nay Sở Hi Thanh chạy đến Bất Chu sơn gây sự, cũng là tăng áp lực cho Hoàng Thiên Viêm, ép Hỏa Thần tộc phải gia tốc phục sinh Viêm Dung, kích thích sóng ngầm ở trên Bất Chu sơn.
Lục Loạn Ly nghe vậy thì cũng nghĩ đến điển cố kia, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Sở Hi Thanh đã điều động Dục Nhật thần chu bay đi, lọt vào tầng mây thứ bảy: “Chúng ta trở về, Loạn Ly ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo có thể phải mượn uy lực thần bảo của ngươi.”
Lục Loạn Ly nghe vậy thì nhất thời rùng mình một cái: “Nói cái khách, tiếp theo chúng ta còn phải chiến một trận?”
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên: “Ngươi nói xem?”
Lục Loạn Ly cảm thấy khả năng này là rất cao.
Tại Bất Chu sơn, Hoàng Thiên Viêm và đám Cự linh Siêu Phẩm kia không dám ra tay với Sở Hi Thanh; nhưng nếu ra khỏi Bất Chu sơn, đến nơi hoang vu không ngoài, vậy thì chưa chắc sẽ có tình huống đó.
Vị thiên đế này ăn quả đắng như vậy, sao có thể nuốt giận vào bụng?
Mà lúc này, Hoàng Thiên Viêm đứng trước cung điện, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào đạo độn quang đang bay xa kia.
Bóng người của hắn bỗng nhiên hóa thành ngọn lửa hừng hực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận