Bá Võ

Chương 989: Vô địch (2)

Sở Hi Thanh vẫn không thu đao lại, hắn vẫn tiếp tục tàn sát bừa bãi.
Thật ra hắn không để ý đến đám võ tu có thực lực thấp hơn siêu thiên kiêu này.
Đối với hắn mà nói, số lượng không có quá nhiều ý nghĩa.
Nhai Tí đao ý lấy một địch vạn cũng không phải là nói suông.
Bằng không thì Huyết Nhai Đao Quân lấy gì để trấn áp thiên hạ, đao ép vạn quân?
Vì vậy, sau khi tiến vào tầng thứ hai thì chỉ có nhân vật có sức chiến đấu mạnh mẽ, mới có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn.
Huống hồ bây giờ hắn đang trận giữ miệng thang trời, quá nửa là đám võ tu này không lên được.
Nhưng xưa nay hắn đều thờ phụng một đạo lý, nếu người phạm ta, vậy trả lại gấp mười!
Đến nay, Vô Tướng thần tông của bọn họ đã chết gần sáu mươi người.
Cộng thêm mấy tông phái phụ thuộc như Bắc Thiên môn, người chết trận đã lên đến 230 vị.
Nếu như không phải sức chiến đấu của hắn bây giờ còn tạm được, có thể dốc sức che chở, lại có thêm mười mấy vị đệ tử nội môn ra sức bôn ba, duy trì cục diện, vậy 300 người của Vô Tướng thần tông đều sẽ chết sạch trong bí cảnh!
Huống hồ, đại đa số người đều đến đây vì đầu của hắn và Sở Mính, không có kẻ nào là vô tội cả.
Lúc này, người của Vô Tướng thần tông cũng đã bỏ chiến trận, lao ra bốn phía giết chóc.
Bọn họ đem toàn bộ nơi gần miệng thang trời này thành một cái lò sát sinh.
Ba tháng qua, bọn họ bị công kích, bị truy sát nhiều lần, rất nhiều đồng môn đã chết thảm, bọn họ đã tràn đầy oán hận. Giờ phút này, cục diện đã thay đổi, tất nhiên phải có oán báo oán, có thù báo thù rồi.
Nhưng giết ác nhất vẫn là ba tông phái phụ thuộc kia, bọn họ bị chết người nhất, thương vong thảm trọng. Cho nên cực kỳ căm hận đám người này, sát ý tràn trề.
Chỉ có một mình Sở Mính là không tham dự chuyện truy sát.
Nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng người Sở Hi Thanh, ánh mắt vô cùng phức tạp, bên trong có khiếp sợ, có kiêng kị, còn có căm ghét mãnh liệt, lại có khát vọng.
“Tiểu thư!”
Đạo thị Sở Sơn đứng ở sau lưng Sở Mính.
Hắn ngóng nhìn phía trước, chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
“Thật ra tiểu thư không cần hâm mộ, đợi đến khi bí cảnh kết thúc, tiểu thư ngài chuyển qua tu luyện truyền thừa Huyết Nhai, đao đạo của ngài sẽ vượt qua Sở Hi Thanh. Thiên phú của người này đúng là cấp Siêu thiên trụ, nhưng dù sao hắn cũng không có huyết mạch Nhai Tí, chỉ có thể tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao tầng một.”
“Đây là một cửa ải không thể vượt qua, sau này mạnh nhất cũng chỉ là đầu Địa Bảng hoặc đuôi Thiên Bảng thôi, nào có tiền đồ rộng lớn như tiểu thư ngài.”
Sở Mính biết Sở Sơn nói chỉ là lời an ủi thôi.
Muốn tu luyện Nhai Tí đao đến trình độ của Sở Hi Thanh, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Nhưng trong lòng nàng lại sinh ra mong chờ mãnh liệt.
Nàng vốn không quá tình nguyện với chuyện chuyển sang tu luyện truyền thừa Huyết Nhai, vẫn luôn ỡm ờ.
Nhưng hôm nay, Sở Mính tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh lấy một địch mấy ngàn, quét ngang rất nhiều Thiên trụ, thì trong lòng cũng sinh ra khát vọng.
Đây chính là truyền thừa để Huyết Nhai Đao Quân đối đầu với võ tu thiên hạ khi xưa?
Quả thực là rất mạnh, mạnh đến mức vượt qua nhận thức của nàng. . .
Sở Hi Thanh không có huyết mạch Nhai Tí mà còn có thần uy như vậy?
Môn đao pháp này, nàng muốn học! Nhất định phải học được!
Sau đó, Sở Mính hơi nhướng mày: “Không phải Long Hắc Hổ đã nói là hắn có kế hoạch rồi sao? Chỉ cần Sở Hi Thanh đi vào bí cảnh thì nhất định không sống nổi ba tháng cơ mà?”
Một môn võ học thần kỳ như vậy, nàng không muốn chia sẻ với người thứ hai.
“Việc này . . . thuộc hạ cũng cảm thấy kỳ lạ.” Đạo thị Sở Thạch cũng cau mày, mắt đầy khó hiểu: “Long thúc là nhân vật quát tháo phong vân ở trăm năm trước, hắn làm việc luôn chắc chắn, theo lý mà nói thì Sở Hi Thanh nên chết rồi mới đúng!”
Nhưng cũng may mà Sở Hi Thanh không chết.
Một tháng này, ba người bọn họ cũng bị truy sát liên tục, không thể không trốn về phía bắc, dựa vào cánh chim của Sở Hi Thanh mới bảo vệ được tính mạng.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, nên Thời Gian huyết thạch trong tay ba người không nhiều, chỉ có ba mươi hai viên.
Nếu như không phải Sở Hi Thanh đại khai sát giới, chiếm đoạt thang trời, thì quá nửa là ba người bọn họ không leo lên nổi.
Một khắc thời gian sau, khi cái thang trời kia hạ xuống mặt đất, thì đã không còn người của tông phái khác ở nơi này.
Trên mặt đất toàn là thi thể, tổng cộng có hơn tám trăm bộ thi thể, nằm rải rác trong phạm vi hai mươi dặm chung quanh.
Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng thu đao vào vỏ, lắc mình đi đến gần thang trời xương trắng kia.
Tuy hắn đã cất đao đi, nhưng đao ý vẫn phong tỏa và trấn áp phạm vi mấy dặm chung quanh, không cho bất cứ kẻ nào tiến lên một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận