Bá Võ

Chương 2267 - Đao Thần

Khi tiếng ‘thùng thùng’ vang vọng bên dưới ‘Tạo Hóa thần thụ’, vụn gỗ bay đầy trời, chúng thần đều chú ý vào đó.
Thì Sở Vân Vân đang chờ đợi ở ‘Hỗn Độn chi nguyên’.
Có điều, lúc này nàng đã không thể tĩnh tâm nhập định.
Sở Vân Vân chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn đóa Nguyên Tâm Hoa sắp nở kia.
Đó vốn là một đóa ‘Mạn Xuân Hoa’, thường sinh ra trong các khe đá.
Bởi vì hấp thu linh khí Hỗn Độn, nên đóa hoa này đã biến thành màu tím.
Hiện giờ nó đang nằm trong trạng thái nụ hoa, có thể nở hoa bất cứ lúc nào.
Đó là do lực lượng tuế nguyệt áp chế, khiến nó không thể nở hoa một cách bình thường.
Mấy người Lý Trường Sinh cũng giống như Sở Vân Vân.
Tất cả mọi người đều vây quanh Nguyên Tâm Hoa, thần sắc của bọn họ hoặc là khó hiểu, hoặc là ưu sầu, hoặc là sốt ruột.
Ngạo Quốc đã hơi mất kiên nhẫn, suy tư nhìn Lý Trường Sinh: “Tông chủ, Hi Thanh rốt cuộc là muốn làm gì? Hắn muốn nhờ cây Nguyên Tâm Hoa này để lên cấp? Nhưng thời gian không kịp mà.”
“Hắn vừa mới lên cấp nhị phẩm, thân thể và nguyên thần vẫn đang liên tục lớn mạnh, ít nhất cũng phải hai tháng nữa mới kết thúc bước này. Sua đó hắn còn phải lên nhị phẩm thượng. Các thần cũng sẽ không để cho hắn chặt cây xong còn chạy đến đây lên cấp nhất phẩm.”
Giọng nói của hắn ngừng lại một chút: “Còn nữa, Hi Thanh có trở về được hay không?”
Đây mới là điều Ngạo Quốc lo lắng nhất.
Hắn đã biết Sở Hi Thanh đang làm loại chuyện gì!
Tên kia thế mà lại đi chém ‘Tạo Hóa thần thụ’!
Hắn muốn chém đứt ‘Tạo Hóa thần thụ’ ở ngay dưới mắt chúng thần, hoặc là chúng thần tiêu diệt 1200 vạn Đại La Nghĩ tộc!
Ngạo Quốc đã hiểu mục đích của Sở Hi Thanh.
Hành động này có thể nói là một hòn đá hạ hai con chim, chẳng những có thể hấp dẫn ánh mắt của chúng thần, mà còn có thể đưa 1200 vạn Đại La Nghĩ tộc vào chỗ chết!
Ngạo Quốc lại khó tránh khỏi lo lắng.
Sở Hi Thanh bây giờ đừng nói là lên cấp, mà có thể về được hay không cũng là vấn đề.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
Lý Trường Sinh nhắm nửa mắt, giọng nói hờ hững: “Hi Thanh không tiết lộ với chúng ta, tự nhiên là không thể hỏi, không thể nói. Nhưng từ khi Hi Thanh lên phương bắc đến giờ, tất cả mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch của hắn, tất cả đều chưa từng sai sót, chúng ta cần gì phải lo lắng?”
Trên mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại nổi sóng chập trùng.
Tố Phong Đao nghe vậy thì vô cùng đau đầu: “Chờ đi, Hi Thanh điều động nhiều nhân lực và vật lực như vậy, tự nhiên là có mục đích.”
Hành động này, hầu như đã dốc hết tất cả lực lượng của tông môn.
Chỉ thuật sư nhất phẩm cũng đã có 13 vị.
Còn tiêu hao của cải khổng lồ, dùng thời gian hai ngày để bố trí trận pháp che giấu thời gian, che giấu thiên cơ.
Thậm chí còn thỉnh cầu Thánh hoàng đời thứ ba và Lê Sơn Lão Mẫu.
Đúng lúc này, Sở Vân Vân bỗng nhiên mở miệng: “Hoa nở!”
Trong chớp mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị Nguyên Tâm Hoa hấp dẫn.
Chỉ thấy một đóa Nguyên Tâm Hoa đang từ từ mở ra.
Tất cả mọi người nơi này, bao quát cả Lý Trường Sinh đều vì thế mà căng thẳng.
Thời kỳ nở hoa của Nguyên Tâm Hoa rất ngắn, quá trình hoa nở và hoa tàn, chỉ kéo dài 100 cái hô hấp.
Trong 100 cái hô hấp này, nếu không có ai ăn thì đóa hoa này sẽ héo tàn, lực lượng Hỗn Độn ở bên trong cũng trở về nơi sâu xa trong ‘Hỗn Độn chi nguyên’.
“Lê Sơn Lão Mẫu đã thu hồi lực lượng tuế nguyệt, để Nguyên Tâm Hoa nở ra.”
Yến Quy Lai hít thở thật sau, áp chế tâm trạng chờ mọng, thấp thỏm, căng thẳng, kích động và khó hiểu của mình: “Tiếp đó, cũng là lúc mọi chuyện rõ ràng.”
Kế hoạch của Sở Hi Thanh sẽ lộ ra trong 100 cái hô hấp này.
Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần, bọn họ không chỉ nhìn chằm chằm vào đóa hoa màu tím kia, còn đang dùng toàn bộ tinh thần để cảm ứng không gian chung quanh.
Mười cái hô hấp sau, Nguyên Tâm Hoa đã nở rộ.
Vào thời khắc tất cả mọi người đều chờ mong và sốt ruột, bọn họ nhìn thấy một bóng người mang theo lực lượng thời gian vô cùng mạnh mẽ xuất hiện ở bên cạnh Nguyên Tâm Hoa.
Đó là một thanh niên cao to, mặc trường bào màu tử kim.
Ngũ quan hắn tuấn dật, tay đè song đao bên hông, một đôi mắt phượng hẹp dài ngậm lấy ý cười nhạt.
“Đó là…”
Thần Ấn Thiên Phiên, Tụ Lý Càn Khôn – Thẩm Nguyên lấy làm kinh hãi, hắn cực kỳ quen thuộc với ngũ quan của thanh niên này.
Hơn một năm trước, hắn và Mạch Đan Thư đã ở cùng thành niên này trên đỉnh Kim Sơn tận một tháng.
Vấn đề là, người trước mắt này đang ở nơi khác, chứ không phải đứng ở đây.
Thẩm Nguyên lập tức phát hiện.
Mi mắt thanh niên này có thêm vài phần thành thục, khí chất cũng trầm ổn hơn, bá đạo hơn, long khí vờn quanh, hoàng uy cuồn cuộn!
Dù sao hắn cũng là Siêu Phẩm sống mấy trăm năm, trí tuệ và kiến thức đều không tầm thường.
Ánh mắt hắn lập tức sáng ngời: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy!”
Thẩm Nguyên không kiềm chế được, bật cười ha ha.
“Bảo sao Thánh hoàng bệ hạ lại đồng ý giúp ngươi, chuyện này quả thật là lừa dối toàn bộ thiên địa!”
Lý Trường Sinh mới đầu cũng sững sờ, rồi lập tức nói: “Tốt! Xem ra khí vận nhân tộc ta vẫn chưa tuyệt!”
Hắn đã quyết định, sau khi trở về sẽ không tiếc tất cả để trợ giúp Sở Hi Thanh thống nhất Thần Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận