Bá Võ

Chương 1039: Vô thượng tiên duyên (4)

Sở Mính không chút do dự, lập tức bóp nát một viên Lôi độn ngọc phù tam phẩm, lắc mình phi độn ra xa.
Thực lực của con nghiệt thú này cao đến tam phẩm, còn nắm giữ loại sức mạnh kinh khủng như Thời Chi Ngân này.
Nó chỉ cần một chớp mắt là có thể giết chết nàng.
Trước khi Sở Mính kịp hóa thành lôi đình để phi độn ra ngoài, thân thể con nghiệt thú kia đã tiến về phía trước, phát ra một tiếng gào rống điên cuồng.
Tiếng rống này phát ra từ cái miệng to như chậu máu tràn đầy răng nhọn trắng ởn kia, đã quét sạch bốn phương tám hướng.
Kẻ chịu đựng tiếng gầm này đầu tiên không phải là Sở Mính, mà là đám người Kiếm Thị Phi trốn ở cửa hang phía nam.
Bọn họ cách gần nhất, thân thể đều bị tiếng rống này làm cho trượt lùi về phía sau tận mấy chục trượng, miệng mũi đầy máu.
Sở Mính cũng là người đứng mũi chịu sào, miệng phun ra một ngụm máu tươi, còn có một tia máu tràn ra từ thất khiếu.
Nàng không chỉ phải chịu đựng tiếng gầm này, nguyên thần còn bị thần niệm mạnh mẽ của đối phương đánh vào.
Tựa như một thanh chùy sắt khổng lồ đánh thẳng vào nguyên thần của nàng, chỉ vẻn vẹn một đòn, suýt nữa đã đánh tan ý thức của Sở Mính.
Nếu như nguyên thần của Sở Mính không có bảo vật trấn áp, thì thậm chí thần thức của nàng đã tan vỡ, trở thành một xác chết di động.
Sở Mính chỉ có thể chịu đựng cơn đau nhức này, cố gắng bỏ trốn về phía tây.
Hướng đó, chính là hướng miệng hang của mấy người Sở Hi Thanh.
Sở Mính suy nghĩ rất nhanh, vẫn là từ bỏ ý định rời khỏi bí cảnh ngay.
Lần thứ nghiệm này đã thất bại, nhưng trong tay nàng vẫn còn một bí bảo, vẫn còn cơ hội.
Còn nếu như không được, vậy cũng phải lấy một phần Lục khúc Thời Ngân thảo và mấy chục giọt Thạch Tâm huyết, cái này có thể bù đắp thiếu hụt của nàng, giúp nàng bước vào cấp Siêu thiên trụ, mà không phải chỉ dựa vào ‘Dịch Thiên cải mệnh’ của quốc sư để lấy được huyết mạch Nhai Tí.
Lúc này, vô số trường mâu bằng lôi đình rơi từ trên trời xuống, đánh thẳng về phía Sở Mính đang hóa thân thành lôi đình kia.
Còn cả Thời Chi Ngân kia nữa, từng đạo từng đạo Thời Chi Ngân đang truy kích bóng người của Sở Mính.
Sở Mính cảm thấy may mắn chính là Thời Chi Ngân của con nghiệt thú này không quá thành thạo, thời gian súc lực và chuẩn bị tương đối dài, khiến cho nàng có không gian để né tránh.
Phiền phức lớn nhất bây giờ là những trường mâu lôi đình kia, mỗi một cái đều sẽ kéo theo một phần lôi đình của nàng.
Điều này có nghĩa là một phần máu thịt, thậm chí là sinh mệnh bản nguyên của nàng đã rời khỏi thân thể.
Con nghiệt thú kia lại cất bước đuổi theo, đồng thời nó lại há cái miệng lớn như chậu máu, lần này nó phát ra tiếng rít gào chấn động, nhưng lại phun ra vô số cương khí sắc bén.
Cái này giống như kiếm khí của võ tu, tất cả đều đánh thẳng về phía Sở Mính.
Nhưng trước khi kiếm khí đến nơi, Lôi độn của Sở Mính cũng đã không chống nổi rồi.
Điều làm cho nàng tức giận chính là, đám người Sở Hi Thanh không chỉ trốn vào trong miệng hang.
Mà con tiểu Huyền Vũ kia còn gia tăng tốc độ, chạy trốn vào sâu bên trong.
Khoảng cách của bọn họ chẳng những không rút ngắn, trái lại còn càng ngày càng xa.
Sở Mính tức giận không thôi, Sở Hi Thanh kia quả nhiên là tạp chủng, hắn lại thật sự thấy chết không cứu?
Còn cả hai Đạo thị Sở Sơn và Sở Thạch của nàng nừa, hai tên này do dự một chút, rồi cũng cất bước trốn vào trong miệng hang.
Lý trí của Sở Mính cũng có thể hiểu được cách làm của bọn họ.
Hai người kia ở lại cũng không có tác dụng gì, bọn họ không ngăn cản con nghiệt thú kia một cái hô hấp, chẳng bằng quay người bỏ chạy, giữ tính mạng chờ đến khi phát huy tác dụng.
Nhưng Sở Mính lại không thể tiếp nhận được chuyện này.
Trong lòng nàng tức giận đến phát điên.
Hai tên tạp chủng này dám bỏ chủ mà chạy, sao hai tên này không chết luôn đi?
Sở Mính vốn đang súc lực, chuẩn bị thi triển lực lượng Dực Ma để thuấn đi, trốn vào nơi sâu xa trong hang động.
Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa thể súc lực xong.
Sở Mính không thể không kết thúc Lôi độn, sau đó lại bóp nát một quả ngọc phù nữa.
Đây là một tấm Thổ độn phù tam phẩm, khiến cho toàn thân nàng biến thành bùn đất, rồi chìm xuống lòng đất.
Sở Mính lòng đau như cắt.
Nàng cũng chỉ có vài món đồ giữ tính mạng như Thổ độn phù tam phẩm và Lôi độn phù tam phẩm mà thôi.
Lúc này dùng một cái liền ít một cái, khiến cho năng lực bảo vệ tính mạng của nàng giảm xuống rất nhiều.
Ba cái hô hấp sau, bóng người Sở Mính rốt cuộc cũng đã tiến vào nơi sâu xa trong hang động.
Đến nơi này liền an toàn, dường như con nghiệt thú kia bị sức mạnh nào đó hạn chế, không thể rời khỏi hố trời cực lớn kia.
Nó chỉ có thể đứng ở trước miệng hang, điên cuồng rít gào và gầm rú.
Sở Mính không dám dừng lại, tiếp tục dốc sức bỏ chạy.
Bây giờ nàng không sợ con nghiệt thú kia, mà là sợ đám người Kiếm Thị Phi.
Bởi vì tình trạng của nàng đã thê thảm đến cực điểm, toàn thân đều là máu thịt đầm đìa, nhiều nơi trên cánh tay và chân chỉ còn lại xương trắng ơn ởn, hơn nữa còn rất khó khép lại. Đôi cánh dơi sau lưng cũng rách nát như bị chó gặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận