Bá Võ

Chương 597: Một đao (5)

Con ngươi của Hồ Lai cũng co rút lại.
Hắn vỗ mạnh vào lan can, phát tiết tâm tình khuấy động trong lòng: “Bảo sao Sở sư huynh lại muốn hẹn Tư Hoàng Tuyền và Lý Tú Trường, thời gian cũng là giờ thìn.”
Điều khiến Hồ Lai càng mừng rỡ hơn là, huynh đệ bọn họ đặt 12.000 lượng lên người Sở Hi Thanh.
Chín ngàn lượng là số tiền còn lại, ba ngàn lượng kia là Sở Hi Thanh nhét vào tay áo bọn họ khi chia tay tối hôm qua.
Hai người được ăn cả ngã về không, đặt hết tất cả lên người Sở Hi Thanh, mà tỷ lệ cược là một ăn ba!
“Đây mới thật sự là Thần Tú Thập Kiệt! Sở sư huynh còn kém Vương Mệnh một giai! Nếu như hắn không thể vào Thần Tú Thập Kiệt, thế gian này có người nào xứng vào Thần Tú Thập Kiệt chứ?”
Hồ Khản hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn, cặp lông mày chữ bát cũng như đang nhảy múa.
Sau đó, hắn nhìn về phía đối diện rồi cười nói: “Nhìn đám người Luận Võ Lâu bên kia kìa.”
Hồ Lai không cần Hồ Khản nhắc nhở, hắn cũng đã chú ý đến vẻ mặt của đám người Luận Võ Lâu kia rồi.
Trên mặt của ba vị Thần Cơ học sĩ kia, tất cả đều rất nặng nề và âm trầm.
Hồ Lai không khỏi nở nụ cười: “Mấy vị này đang rất đau đầu đây, một khi danh dự không còn, thì phải tốn công sức gấp mười lần mới có thể cứu vãn lại.”
Tuy nhiên, Phong Đao – Vương Mệnh trên võ đài lại không có vẻ uể oải nào.
Hwans hơi ngẩn ngơ, trong mắt vẫn còn ý kinh ngạc, nhưng trên mặt lại có một vệt vui mừng.
“Đao của ngươi bây giờ còn nhanh hơn lúc ở trên thuyền nhiều, ta còn cho rằng mình đã nhìn thấu ngươi.”
Mặt Sở Hi Thanh vẫn thản nhiên như không: “Ngươi chưa bao giờ nhìn thấy đao mạnh nhất, và đao nhanh nhất của ta, làm sao có thể nói là nhìn thấu?”
Ngay khi Sở Hi Thanh nói chuyện, Phong Đao – Vương Mệnh đang đứng trước đao của hắn đã hóa thành một luồng khói, tiêu tán tại hư không.
Sở Hi Thanh thấy thế thì cũng không để ý, hắn cầm đao đứng yên tại chỗ, lại cười một tiếng.
“Ta không biết lực lượng hư vô này của ngươi là công pháp gì, là thiên phú huyết mạch gì. Nhưng 177 lần đánh lén kia của ngươi, lại làm cho ta nhớ kỹ khí cơ và đặc thù chân nguyên của ngươi.”
Cực chiêu – Phong Chi Ngân!
Ánh đao của Sở Hi Thanh bay lên, tựa như ảnh lại tựa như huyễn.
Đao của hắn phất qua như gió mát, nơi nó đi qua đều không có dấu vết hay quỹ tích, chỉ là đã chém ra một vết máu ở phía sau.
Lúc này, đao của Sở Hi Thanh lại chỉ thẳng vào cổ họng của Phong Đao – Vương Mệnh, một lần nữa áp chế hắn.
Vương Mệnh đứng ở phía sau Sở Hi Thanh, đao trong tay hắn mới đưa lên được một nửa, liền không thể không ngừng lại.
Hắn cúi đầu nhìn thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trên cổ mình, trên mặt lại hiện lên vẻ kỳ dị.
“Cái tên nhà ngươi. . .”
Bóng người của Vương Mệnh lại hóa thành làn khói lần nữa.
Nhưng khi hắn hiện thân lần nữa, liền thấy ánh đao quen thuộc kia lại chém đến.
Lần này không có chặn cổ họng của hắn, mà là một đao gọt tóc của hắn.
Vô số sợi tóc đen rơi xuống, bay lả tả trong không trung.
Mà sau đó, lại có một đao cực kỳ ác liệt, lưỡi đao nhanh như chớp kia quét ngang mà đến.
Không ngờ thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trong tay Sở Hi Thanh lại chia ra làm hai. Một đao chém tóc của hắn, một đao chém cổ họng của hắn.
Toàn thân Vương Mệnh lạnh toát, lập tức lùi lại phía sau vài bước, tốc độ cũng nhanh như tia chớp.
Hắn vuốt da đầu trọc lóc của mình, vô cùng kinh ngạc mà nhìn Sở Hi Thanh: “Ngươi đang trả thù sao?”
Cái tên đối diện này, thế mà lại cạo đầu hắn?
Sở Hi Thanh nghe vậy thì không tỏ ý kiến: “Ngươi nói xem?”
Cái này gọi là ăn miếng trả miếng.
Cái tên này đánh lén hắn 177 lần, tưởng hắn là tượng đất à?
Sắc mặt Vương Mệnh nhất thời đen như đáy nồi.
Hắn vẫn rất coi trọng ba ngàn sợi tóc đen của mình, bằng không thì cũng sẽ không muốn chém tóc của Sở Hi Thanh.
Cái này gọi là, ‘Mình không muốn thì dành cho người’.
Mà chỉ vẻn vẹn một cái hô hấp sau, toàn thân Vương Mệnh lại tuôn ra một tầng sương mù màu đen dày đặc.
Con ngươi của Sở Hi Thanh hơi co lại.
Thái Thượng Thông Thần của hắn đã cảm nhận được một ít nguy hiểm, cảm giác như đang đối mặt với một con mãnh thú sắp thức tỉnh.
Trong lòng hắn lại không hề gợn sóng, hai tay cầm đao, sẵn sàng nghênh địch.
Tuy nhiên, trọng tài Ngụy Phi Long của Đông Thiên hội ở bên cạnh lại hừ nhẹ một tiếng, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi đã thua, đi xuống!”
Khí cơ của Phong Đao – Vương Mệnh nhất thời cứng lại.
Hắn cau mày suy ngẫm, sau đó nở nụ cười thản nhiên, thu khói đen lại: “Đúng là ta thua!”
Trong lòng Vương Mệnh cũng hiểu, lúc này Ngụy Phi Long không can thiệp, là do hắn còn có thể dùng thân pháp hư vô để trốn tránh lưỡi đao trí mạng của Sở Hi Thanh.
Nhưng Sở Hi Thanh dùng một đao để gọt tóc của hắn, nếu hắn Sở Hi Thanh chém thấp hơn một chút, thì xương sọ của hắn đã bị gọt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận