Bá Võ

Chương 994: Hung thủ (3)

Lúc này, lại có một tiếng nói trong trẻo vang lên ở cách đó không xa: “Sở huynh, ta thấy trong tay ngươi còn không ít Thời Gian huyết thạch. Có thể chia cho Thần Hoang Bất Lão thành chúng ta.”
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn sang, phát hiện đó là một nam tử mười tám mười chín tuổi, tướng mạo thanh tú, nhưng không có lông mày.
Hắn đeo một đôi uyên ương đao, cắm ở hai bên hông.
Đây là đệ tử chân truyền của Thần Hoang Bất Lão thành, âm Dương Đao – Chu Thiên Nguyên.
Lúc này vẫn còn rất nhiều đệ tử của Vô Tướng thần tông chưa tiến vào, sau khi bọn họ nghe thấy lời này thì đều hiện lên vẻ giận dữ, lạnh lùng nhìn về phía Chu Thiên Nguyên.
Mười mấy vị đệ tử nội môn thì còn cười gằn không thôi, trong mắt chứa ý trào phúng.
Vương Hi Trúc làm người hiên ngang ngay thẳng, trực tiếp mở miệng nói: “Không cho! Thế mà Thần Hoang Bất Lão thành các ngươi còn có mặt mũi để mở miệng.”
Mặt âm Dương Đao – Chu Thiên Nguyên đen lại.
Trong lòng hắn cũng nổi lên vài phần xấu hổ, còn có chút hối hận.
Trước trận chiến ngày hôm nay, bọn họ thật sự không biết võ đạo của Sở Hi Thanh lại bá đạo như vậy.
Ngay cả đến bây giờ, Chu Thiên Nguyên vẫn còn hơi hoảng hốt, có chút không tin nổi.
Việc này quả thực là Thần Hoang Bất Lão thành bọn họ không đúng.
Nhưng tham sống sợ chết là chuyện bình thường, biết thời biết thế, tùy cơ ứng biến mới là tuấn kiệt, bọn họ chỉ muốn sống tiếp, vậy thì có lỗi gì?
Là do Vô Tướng thần tông các ngươi tự trêu chọc nhiều kẻ địch mạnh mẽ thôi.
Hắn vẫn nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt chờ mong: “Sở huynh, Thần Hoang Bất Lão thành chúng ta và Vô Tướng thần tông đã kết minh gần ngàn năm, ngàn năm qua luôn chăm nom nhau. Nếu Sở huynh có thể chia số Thời Gian huyết thạch kia cho chúng ta, Chu mỗ và các sư huynh đệ của ta sẽ rất cảm kích.”
Sở Hi Thanh lại nở nụ cười thản nhiên, hắn thấy mọi người đã lĩnh đủ Thời Gian huyết thạch rồi, ngay cả hai Linh sủng của mình cũng có phần. Lúc này liền lấy số Thời Gian huyết thạch còn lại, sau đó hắn ở ngay trước mặt Chu Thiên Nguyên mà trực tiếp xoa chúng thành mảnh vụn, bay lả tả trong gió.
“Xin lỗi, ý của Vương sư tỷ chính là ý của ta, tầng thứ hai rất nhỏ, tài nguyên có hạn, không chứa được nhiều người như các ngươi.”
Chu Thiên Nguyên ngây người tại chỗ, sau đó sắc mặt hắn âm trầm, khí tức âm lãnh: “Sau khi bí cảnh kết thúc, Chu mỗ sẽ báo chuyện này cho chư vị trưởng bối của Thần Hoang Bất Lão thành chúng ta.”
“Ha ha!” Sở Hi Thanh cười thản nhiên, không quan tâm lắm: “Chu huynh cứ tự nhiên!”
Hắn cũng không thèm để ý.
Có lẽ các trưởng lão của Vô Tướng thần tông muốn dụ dỗ Thần Hoang Bất Lão thành, để bọn họ ra sức đối kháng với Cự linh phương bắc.
Sở Hi Thanh chỉ là một tên tiểu bối, hắn không cần phải lấy đại cục làm trọng, tùy hứng một chút thì có làm sao?
Hậu quả chỉ là bị phạt một chút mà thôi, không sao cả.
Huống hồ, ba châu Băng Cực Tuyệt đều được nhét vào bản đồ Đại Ninh rồi, Vô Tướng thần tông đã không phải tuyến đầu.
Có lẽ địa vị của Thần Hoang Bất Lão thành đã không còn quan trọng như bọn họ tưởng tượng nữa rồi.
Sắc mặt Chu Thiên Nguyên lúc xanh lúc trắng, cuối cùng phất tay áo mà đi.
Sở Hi Thanh thì lại không thèm liếc mắt nhìn, tiếp tục chờ đợi ở miệng thang trời.
Hắn là người rất có trách nhiệm, chờ đến khi chỉ còn tám mươi cái hô hấp, thì mới quay đầu nói với mọi người: “Chúng ta đi thôi.”
Vẻ mặt hắn bỗng nhiên sững sờ.
Không biết có phải trùng hợp hay không, mà người ở miệng thang trời lúc này giống hệt như những người bị Thiên Nguyên từ hạch hút khi bọn họ mới tiến vào bí cảnh.
Chu Lương Thần, Bạch Tiểu Chiêu, Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm, Bạo Kiếm – Quách Nộ, Sát Na Kiếm - Lãnh Sát Na và Phương Bất Viên nằm trong quan tài băng.
Còn cả Sở Mính và hai đạo thị Sở Sơn, Sở Thạch.
Chỉ là có thêm vợ chồng Cô Vân Song Hạc - Vương Hi Trúc và Tiết Đình Hữu, còn có một con tiểu Huyền Vũ kia nữa.
Sở Hi Thanh lập tức sinh lòng cảnh giác, lòng thầm nói lần này sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Hắn hơi cau mày, nhìn về phía Sở Mính: “Các ngươi đứng ở nơi này làm gì? Vì sao cầm Thời Gian huyết thạch rồi mà không đi vào?”
Sở Mính nghĩ thầm, ta cũng không ngu xuẩn, đương nhiên là không thể đi vào trước rồi.
Hiện giờ, Sở Hi Thanh chính là người có sức chiến đấu mạnh nhất bí cảnh thời gian này.
Nàng ở bên cạnh Sở Hi Thanh mới là an toàn nhất.
Bọn họ là sư huynh đệ đồng môn, dù Sở Hi Thanh có khó chịu với nàng thế nào đi nữa, thì khi nàng gặp nạn, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng cũng không thể mở miệng nói như vậy được.
Vẻ mặt Sở Mính bình thản: “Ta thân là đệ tử nội môn, Huyết Nhai dự bị, đương nhiên phải cùng tiến cùng lui với các ngươi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận