Bá Võ

Chương 2684 - Trọn vẹn (2)

Thần Chân Như cười khẽ một tiếng, nàng không ngờ Thần Bàn Nhược lại ngây thơ như vậy.
Không, cũng không thể nói là ngây thơ, chắc là quan tâm tất loạn.
Dù là một tia hi vọng không tồn tại, thì cũng muốn nắm chặt.
“Có lẽ là có thể chạy thoát đi.” Thần Chân Như hơi lắc đầu, ánh mắt kiên quyết: “Nhưng mà chuyện đến nước này, không cần chật vật như vậy.”
Nàng vừa trốn, vùng thế giới này sẽ bị lực lượng của hai người đảo loạn thành thế nào?
Ngày xưa, trước khi Thần Chân Như bị trục xuất, không phải nàng không có lực lượng liều mạng một lần.
Nhưng nàng dựa vào ‘Tin’ của chúng sinh, mới bước lên đỉnh cao.
Cũng bởi vì nguyên do này, nàng không đành lòng nhìn thế giới diệt vong, chúng sinh chịu khổ, nàng muốn tu bổ thiên địa, tặng lại cho chúng sinh.
Hôm nay cũng như vậy, tuy rằng phần lớn ‘chúng sinh’ từng tin cậy nàng, lại vứt bỏ nàng đã chết trong năm tháng lâu dài.
Nhưng Thần Chân Như chung quy vẫn được thế giới này nuôi dưỡng, bây giờ dựa vào ‘thiên đạo’ của thế giới này mà tiến vào Tạo Hóa.
Hơn nữa, dù chạy trốn thì sao? Hiện giờ nàng sớm muộn gì cũng hòa tan vào trong thiên đạo.
Vì vậy…
Thần Chân Như trực tiếp xé rách hư không, giơ tay ném Thần Bàn Nhược vào trong vết rách.
“bàn Nhược, sau khi ta chết, thế giới này nhất định không chứa được ngươi.”
Thần Chân Như ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuyên qua tầng tầng hư không, mắt đối mắt với hình chiếu của Siêu Thoát Giả kia.
Giọng nói của nàng cực kỳ bình tĩnh: “Nhưng với trí tuệ và năng lực của ngươi, đi tới thế giới khác cũng có thể sinh tồn, vẫn có thể sống tốt. Vì vậy không nên quay lại, ngươi đi vực ngoại, đi thế giới khác, đi tìm đạo của ngươi đi, đây là mệnh lệnh của ta!”
Ban đầu, Thần Bàn Nhược còn không phản ứng kịp, cũng không có sức phản ứng.
Hắn chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc tỉnh lại thì đã đưa thân vào một vùng hư không tăm tối vô bờ.
Vấn đề là nơi này rõ ràng là một mảnh hư không tăm tối vô bờ, không có ánh sáng, cũng không có vật chất nào, nhưng thần khu của Thần Bàn Nhược lại cảm nhận được áp lực cực mạnh.
Nếu không phải hắn đang dùng thần khu của Vũ Gia, bộ thần khu tiếp cận Tạo Hóa, thì hắn đã bị áp lực này nghiền nát rồi.
Thần Bàn Nhược lập tức hiểu ra, mình bị Thần Chân Như ném ra ngoài thế giới.
Về phần áp lực này, quá nửa là bắt nguồn từ lực lượng nguyên từ và áp lực giữa các vách ngăn của thế giới.
Lúc này, hắn phát tiếng tiếng gào khóc điên cuồng và không cam lòng, muốn men theo đường hầm không gian vẫn chưa đóng lại hoàn toàn kia, lại tiến vào thế giới có Thần Chân Như.
Nhưng đúng lúc này, hắn nhìn thấy một đạo ánh sáng năm màu lao ra từ trong đường hầm.
Đó là một thanh niên gầy gò, thanh tú tuấn mỹ, mi tâm khảm một viên bảo thạch màu đỏ, thân tựa ánh lửa hoàng kim, hào quang năm màu quấn quanh người.
Người này chém ra một ánh đao năm màu, ngậm lấy thù hận vô tận mà đánh về phía hắn.
“Khổng Tước!’
Con ngươi Thần Bàn Nhược co lại.
Đay là con Khổng Tước duy nhất còn sót lại trên thế gian!
Thần Bàn Nhược không khỏi sinh lòng tuyệt vọng.
Con Khổng Tước này không giết được hắn!
Nhưng Khổng Tước đến, có nghĩa đại quân và đám Thần ma dưới trướng hắn đã lựa chọn từ bỏ.
Bọn họ không còn nghe lệnh hắn, không giúp hắn áp chế Khổng Tước.
Thần Chân Như cũng nhìn thấy đạo ánh sáng năm màu nhảy vào đường hầm không gian.
Nhưng lúc này nàng không rảnh quan tâm đến chuyện khác.
Bởi vì hắc thủ khổng lồ kia đã đến phía trên Thái Hư thần cung.
Theo một tiếng nổ ting.
Thái Hư thần cung đã bị hắc thủ kia đánh nát thành tro bụi.
Thần Chân Như không đứng yên tại chỗ.
Lúc này, nàng tóm lấy gần nửa Khai Thiên thần phủ của Xa Nguyên, cũng dùng Sáng Tạo và Khi Thiên chi pháp, miễn cưỡng bù đắp xong phần còn lại của nó.
Mà khi Thần Chân Như lui ra Thái Hư thần cung, giơ Khai Thiên thần phủ lên chém, dĩ nhiên lại tạo thành một vết thương dài ngàn trượng trên ngón tay của hắc thủ kia.
Mà vết thương này hình như đã làm Siêu Thoát Giả tức giận.
Bên ngoài hắc thủ lập tức lan ra một mảnh hắc quang, trong đó ngưng tu vô số các loại lực lượng hủy diệt và sát phạt.
Đó là lực lượng cực kỳ thuần túy, hủy diệt tất cả vật chất, giết chết tất cả sinh linh!
Thần Chân Như tiếp tục lùi lại, vô số ảo ảnh xuất hiện, để người khó phân biệt thật giả.
Mảnh hắc quang kia lại quét ngang tất cả, từng bước áp sát Thần Chân Như.
Đến thời khắc cuối cùng, Thần Chân Như lại vung búa, chém ra một khe hở giữa hắc quang, miễn cưỡng thoát ra ngoài.
Nhưng trong khoảnh khắc này, nàng vẫn phun máu tươi, da thịt toàn thân và các lỗ chân lông cũng rỉ máu.
Xa xa, Đế Oa nhìn thấy cảnh này thì không khỏi biến sắc mặt, bước lên nửa bước.
Thổ Đức Tinh Quân bên cạnh nàng đã đoán được từ trước, lập tức khoác tay lên vai Đế Oa.
Lực lượng vô cùng mạnh mẽ kia trấn áp lực lượng của Đế Oa.
“Sao ngươi ngu xuẩn như vậy?” Thổ Đức Tinh Quân lạnh lùng nói với vẻ bất mãn: “Đây là cấp bậc Tạo Hóa và Siêu Thoát giao thủ, ngươi có năng lực gì mà muốn nhúng tay?”
Sắc mặt Đế Oa trắng bệch: “Nàng dù sao cũng là nửa nữ nhi ta.”
Nửa chân linh của con gái nàng còn đang ở trong cơ thể Thần Chân Như.
“Thì sao?” Thổ Đức Tinh Quân hơi lắc đầu: “Đừng nói là ngươi bây giờ, dù ngươi lúc đỉnh phong, tham gia vào cũng nhất định phải chết. Hơn nữa Sở Hi Thanh đã đảm bảo, hắn sẽ không để chân linh của Thần Chân Như bị tiêu diệt hoàn toàn. Sở Hi Thanh nhất ngôn cửu đỉnh, huống hồ…”
Hắn hơi dừng lại, nhìn về phía Thần Chân Như vô cùng chật vật với sự đuổi giết của hắc thủ: “Hoàng hậu của Sở Hi Thanh, là cô bé tên Sở Vân Vân kia, nàng rất có thể là con gái của ngươi. Sở Hi Thanh cũng sẽ không để ái thê bị thương.”
Đế Oa nhất thời nắm chặt tay áo.
Huynh muội họ vẫn luôn tìm kiếm tung tích chân linh của ấu nữ, cuối cùng khóa chặt trên người Sở Vân Vân, nhưng vẫn chưa thể xác định.
Là nàng sao?
Trong lòng Đế Oa lại thấp thỏm.
Rốt cuộc có phải Sở Hi Thanh hay không, chờ Thần Chân Như chết rồi, chân linh quy về nơi nào thì sẽ rõ.
Sở Vân Vân cũng cảm ứng được sự quan tâm của Đế Oa và Thổ Đức Tinh Quân.
Lúc này nàng cũng rất phức tạp, Sở Vân Vân lại tò mò, lại chờ mong, lại hơi khiếp sợ.
Nàng đè nén nỗi lòng, ngưng thần quan chiến, đồng thời nói: “23 triệu năm qua, chuyện duy nhất các thần Bàn Cổ làm đúng, chính là giết chết La Hầu.”
Nếu như để La Hầu giết chóc tàn phá bừa bãi, lực lượng thiên quy Hủy Diệt và Sát Phạt lớn mạnh, sức mạnh của Siêu Thoát Giả ở thế giới này sẽ càng to lớn hơn!
Sở Hi Thanh thì suy tư: “Xem ra nhất định phải để thần khu viên mãn, tốt nhất là chế tạo ra một thần binh hoàn chỉnh, hoặc cô động Khai Thiên thần phủ hoàn chỉnh.”
Đây là lực lượng cực hạn của Siêu Thoát Giả.
Người kia không có lý do giữ sức.
Lúc này phải giết chết Thần Chân Như bằng tốc độ nhanh nhất, mới có lợi cho hắn.
Thần Chân Như giao hòa với thiên đạo càng sâu, lực lượng của nàng càng mạnh.
Dù vậy, thần lực của Siêu Thoát Giả vẫn để Sở Hi Thanh cảm thấy khiếp sợ.
Như Bạch Đế Tử nói, chỉ tiến vào nửa bước Siêu Thoát, mới miễn cưỡng có tư cách đối kháng với Siêu Thoát Giả.
Cũng vào lúc này, Sở Hi Thanh bỗng nhiên ‘ồ’ một tiếng, nhìn về phía bảng nhân vật của mình.
Nguyên chất của hắn lại có biến hóa.
Hỗn Độn (60 45), đao đạo (39 23), Nhai Tí (57 33), Tru Thiên (51 29), Như Ý (57 37), kim cương (41 24), vĩnh hằng (41 24)
Tru Thiên chi pháp dĩ nhiên cũng tiến vào cấp độ Tạo Hóa.
Kim cương và Vĩnh Hằng cũng tiến vào Thái Thượng.
Đây là…
Sở Hi Thanh bừng tỉnh.
Đây là Thần Chân Như thao túng thiên đạo, trợ giúp hắn sinh thành nguyên chất, giúp hắn tiết kiệm mấy trăm vạn năm.
Sở Hi Thanh không khỏi liếc mắt nhìn nhau với Sở Vân Vân một chút.
Lúc này, không chỉ một mình Sở Hi Thanh sinh sôi nguyên chất, mà Sở Vân Vân cũng là một trong số đó.
Chỉ đáng tiếc là, Thần Chân Như chỉ mới là Tạo Hóa, không thể trợ giúp họ sinh sôi nguyên chất vượt qua cảnh giới này.
“Vị Thiên đế đời đầu này thật là, ta không biết nên đánh giá nàng thế nào mới tốt.”
Trên mặt Sở Hi Thanh hiện ra vẻ kính phục hiếm có: “Nàng đúng là không thẹn với thiên địa.”
Hắn cũng sinh ra một ít hối hận.
Lúc trước không cần phải đẩy Thần Chân Như vào bước đường cùng.
“Đâu chỉ không thẹn…” Trong đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân cũng hiện ra một tia kỳ dị: “Nàng dĩ nhiên còn rút chút lực lượng, cô đọng thần binh Hỗn Độn. Nữ tử này tuy xuất thân Ngoa Thố, là tiện chủng trong mắt các thần Bàn Cổ và Hỗn Độn, nhưng lại là anh hùng đỉnh thiên lập địa.”
Lúc này, Thần Chân Như lại đột phá hắc quang kia.
Sau khi đột phá, nàng lại chém ra một vết máu nhỏ bé trên hắc thủ khổng lồ kia.
Nhưng tiếp theo, Thần Chân Như lại không bỏ chạy, mà giơ tay lên, mạnh mẽ hút Hung thú ‘Hỗn Độn đời đầu’ bỏ chạy đã lâu đến bên cạnh mình.
Nàng tránh né hắc quang kia, vừa mạnh mẽ rút xương sống trong cơ thể Hỗn Độn ra, sau đó dùng cái xương sống này làm căn cơ cho thần binh Hỗn Độn.
Đó chính là Hỗn Độn chi pháp mới mà Sở Hi Thanh sáng chế ra!
Thần Chân Như dùng phương thức thâu thiên hoán nhật, khắc sâu cái ‘Hỗn Độn chi pháp’ hoàn chỉnh này vào trong xương sống của Hung thú Hỗn Độn.
Sở Hi Thanh không khỏi thở dài một tiếng.
Quay đầu nhìn về một phía khác trong tinh không.
Thần Chân Như tử vong là chắc chắn.
Lúc này, thần lực của nàng đã tiêu hao bảy phần, dù dốc toàn lực cũng không thể đối kháng với hắc thủ.
Huống hồ bây giờ, Thần Chân Như còn bỏ lực lượng để làm khí phôi cho thần binh Hỗn Độn.
Sở Hi Thanh đã thấy được kết cục của Thần Chân Như, lại không dành lòng nhìn cảnh này.
Trong khoảnh khắc hắn quay đầu, trong vùng hư không đó bỗng bùng nổ ra ánh sáng mạnh.
Tia sáng kia còn chói mắt hơn mặt trời, chiếu rọi toàn bộ thế giới như ban ngày.
Cũng vào lực này, Sở Hi Thanh cảm ứng được lượng lớn nguyên chất và từng tia chân linh dâng trào về phía Sở Vân Vân.
Sở Hi Thanh không cảm xúc, nhưng nơi đáy mắt hiện lên ý cười khó phát hiện.
Hắn không đoán sai, Sở Vân Vân đúng là con gái Đế Oa!
Nghi thức đăng thần của Sở Hi Thanh cũng gần như hoàn mỹ.
Tất cả mọi thứ, đều nằm trong dự tính của hắn.
Hắn thành công đưa một vị Siêu Thoát, hai vị Tạo Hóa vào trong nghi thức của mình.
Lại còn đặt căn cơ của mấy vị Tạo Hóa chi chủ tương lai vào trong đó.
Sở Vân Vân thì lại ánh mắt mờ mịt.
Khi chân linh và nguyên chất nhập thể, một luồng cảm xúc phức tạp khó nói lên lời sinh sôi trong lòng nàng.
Sau khi kinh ngạc, cảm kích và thoải mái xong, nàng còn có vô hạn tiếc nuối và áp lực cực lớn.
Đó là di chí của Thần Chân Như…
Bạn cần đăng nhập để bình luận