Bá Võ

Chương 1380: Như Ý thần pháp (3)

Lục Loạn Ly chỉ kịp chém một đao.
Sau khi nàng thu đao vào vỏ, liền phát hiện vẻ mặt của Sở Hi Thanh có chút không đúng, liền hỏi: “Sao thế?”
“Cảm thấy không đúng lắm.” Sở Hi Thanh vuốt cằm nói: “Cái tên thuật sư cầm đầu kia chạy rồi, thần thông thời gian của người này cực kỳ mạnh mẽ, còn nắm giữ lực lượng không gian cực mạnh. Ngoài ra, đám người này tạo cho ta một cảm giác rất quen thuộc. Ví dụ cái tên bị người chém kia, rất giống với Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm!”
Đáng tiếc là thời gian tranh đấu quá ngắn, Sở Hi Thanh không thể quan sát được toàn bộ võ đạo của những người này.
Lúc này, tiểu Huyền Vũ lại chớp chớp mắt.
Lúc nãy nó cũng cảm thấy khí tức của thuật sư kia rất quen thuộc, rất giống gia gia của nó.
Tiểu Huyền Vũ không biết có nên nói với Sở Hi Thanh hay không.
Sau đó tiểu Huyền Vũ lại hơi lắc đầu.
Không thể nào! Chúc Quang âm và bí cảnh thời gian đều trở về dòng sông thời gian rồi.
“Phong Lôi song thân?” Lục Loạn Ly lẩm bẩm một tiếng, sau đó lại lắc đầu: “Đây là công pháp đỉnh cấp, không phải là công pháp độc nhất vô nhị của Cổ Kiếm, trên giang hồ cũng có rất nhiều người tu luyện, chắc là trùng hợp thôi!”
Đặc biệt là ở phương bắc, cao thủ tứ phẩm nhiều như sao trên trời, trong đó có rất nhiều người nắm giữ Phong Lôi song thân.
Sở Hi Thanh thì lại nghĩ chưa chắc.
Một người là trùng hợp, nhưng mấy người tụ tập lại với nhau, vậy thì không còn là trùng hợp nữa rồi.
Nhưng dù sao mấy người này cũng chết rồi, Sở Hi Thanh cũng lười suy nghĩ nhiều.
Hắn trực tiếp nhảy về lưng tiểu Huyền Vũ, quay sang nói với Kiếm Tàng Phong: “Kiếm pháp của Kiếm sư huynh quả thực là kinh người, tiểu đệ bội phục!”
Sở Hi Thanh lại có thêm mấy phần cung kính với vị Kiếm sư huynh này.
Không chỉ vì Kiếm Tàng Phong giúp hắn chống lại thần thông thời gian của thuật sư đeo mặt nạ kia, mà còn vì Kiếm Tàng Phong giúp hắn đo lường phương vị.
Pháp Thiên Cương ở tầng không gian này gọi là Thác Kinh Loạn Vĩ.
Không gian ở tầng này hỗn độn không chịu nổi, dài ngắn khó lướng, thậm chí còn xen kẽ như răng lược, có thể nói là rất hỗn loạn.
Nếu không phải Kiếm Tàng Phong giúp bọn họ đo lường không gian, vậy bọn họ muốn đi đến chỗ của đối thủ cũng không dễ rồi.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, vị sư huynh này mới gọi là tâm tàng bất lộ chân chính.
Ai có thể ngờ được một đệ tử chân truyền thường thường không có gì lạ, lại là song thánh truyền Bình Thiên và Lượng Thiên chứ?
Bảo sao tông môn lại yên tâm khi để Kiếm Tàng Phong đi cùng bọn họ.
“Có gì mà phải bội phục?” Kiếm Tàng Phong khoát tay áo một cái, gương mặt mập mạp tràn đầy ý cười: “Sư đệ mới là lợi hại, ngươi lĩnh ngộ Phong Tẫn Tàn Ngân mới bao lâu, vậy mà đã có thể sử dụng đến nước này rồi.”
Hắn cũng học Phong Tẫn Tàn Ngân, nhưng còn lâu mới có thể phát huy ra uy lực như vậy.
Cùng là một chiêu pháp, nhưng trong tay mỗi người lại có uy lực khác nhau.
Sở Hi Thanh có ba thiên phú Thần giai, còn có huyết mạch Táng Thiên gần như hoàn chỉnh, uy lực của đao pháp tự nhiên không phải người bình thường có thể so sánh.
Ngay khi hai người nói chuyện, Sở Vân Vân thì vẫn luôn chú ý đến vị trí mà thuật sư kia biến mất.
Thật ra lúc nãy nàng cũng định ra tay bắt người này, nhưng cuối cùng lại từ bỏ.
Sở Vân Vân không nắm chắc.
Thuật sư này có thể không phải là nhân tộc bọn họ, mà là một cái ‘Thần’!
Là một hóa thân của thần linh ở phàm thế.
Con ngươi của Sở Vân Vân không khỏi hiện lên một tia kỳ dị.
Nàng đang suy nghĩ mục đích của vị Chúc Quang âm này là gì? Không tìm kiếm thuốc để khôi phục sức mạnh và khôi phục thương thế, lại mạo hiểm đi vào Vân Hải tiên cung này, mục đích của hắn là gì?
Người này dùng thần thông để thoát khỏi nơi này, hắn lại đi đến nơi nào?
Ngay khi nàng đang suy tư, Sở Hi Thanh đã trở lại bên cạnh nàng.
Sở Vân Vân nghiêng đầu qua, lạnh lùng nhìn qua: “Vừa rồi cần phải sử dụng Phong Tẫn Tàn Ngân sao? Ngươi còn chưa thành thạo một chiêu này, cần tụ thế tụ lực, nếu đối đầu với cao thủ như Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch, hắn đã chém chết ngươi rồi.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì bật cười: “Ngứa tay thôi, nóng lòng muốn thử một lần. Đổi thành Thương Hải Thạch, ta nào dám đánh như thế?”
Hắn cũng đã nghĩ kỹ rồi.
Hắn chỉ là một ngũ phẩm, nào dám khoe khoang như vậy trước một cao thủ nhất phẩm như Thương Hải Thạch?
Nhưng lần này, đúng là có chút mạo hiểm.
Tranh đấu chém giết, quan trọng nhất là nhanh chuẩn tàn nhẫn.
Nếu như không thể mỗi một thương đều là Vạn Thần Kiếp như Tần Mộc Ca, luyện những thức cực chiêu này đến thu phát tự nhiên, vậy thì tốt nhất là không thi triển.
Bằng không thì chẳng những không giết được kẻ địch, trái lại còn làm cho đối phương có cơ hội phản công.
Lần này, thật ra Sở Hi Thanh ỷ vào Bá thể của mình, nên mới thi triển Phong Tẫn Tàn Ngân.
Hắn học được một thức này, đương nhiên cũng muốn nhìn thần uy của nó.
Sở Vân Vân hừ một tiếng, sau đó khóe môi hơi cong lên: “Một chiêu này dùng cũng không tệ, tiến bộ rất lớn.”
Tuy rằng cái tên này ngủ cả ngày, nhưng đúng là mỗi ngày đều có tiến bộ.
Kiếm Tàng Phong thì lại đứng trên đỉnh đầu tiểu Huyền Vũ.
Hắn dùng võ ý của bản thân, hiển hóa ra hai cái thước sắt ở trước mắt tiểu Huyền Vũ, đo lường vùng không gian này.
“Quy Quy, dựa theo phương hướng kia, cứ nhắm chuẩn hướng cánh cửa kia là được.”
Lúc này, tiểu Huyền Vũ đã bỏ qua chuyện của thuật sư kia rồi, vẻ mặt nó ngoan ngoan đi theo hướng mà hai chiếc thước sắt đang chỉ.
Vùng không gian này hỗn loạn không chịu nổi, nó không thể cảm ứng được phương hướng.
Nhưng đúng lúc này, Kiếm Tàng Phong lại cau mày.
Hắn cảm nhận được có người mời hai cái tử thể của hai thanh thánh kiếm trên người mình.
Hình như bên phía Yến sư thúc lại gặp đối thủ cực kỳ mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận