Bá Võ

Chương 1714: Là ngươi ép ta

Trong Thủy Thiên hội, tốc độ giết chóc rất nhanh, chỉ hai mươi cái hô hấp, đám võ tu tứ phẩm kia đã chết sạch.
Mấy người còn lại cũng không thể chạy trốn, La Hán Tông giơ tay lên, Thác Tinh Loạn Đấu lập tức phỏng tỏa nơi này.
Thác Tinh Loạn Đấu khiến cho độ khó khi bỏ trốn của mọi người tăng lên gấp bội.
Đặc biệt là chung quanh còn tràn ngập sương khói và các loại huyễn thuật, để người khó phân biệt phương hướng.
Băng Thành Phong Kiếm – Trưởng Tôn Nhược Lam còn dùng Hàn Phong kiếm ý đóng băng phạm vi ba dặm quanh đây.
“Cần ta ra tay không?”
Trưởng Tôn Nhược Lam chắp tay sau lưng, hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt: “Nơi này có không ít cao thủ, nhưng không có tên nào ra hồn.”
Đều là một ít nhị phẩm tam phẩm, trình độ chỉ khoảng giữa hoặc cuối Địa Bảng.
Dù là hội chủ Thiên Đường Thần Đao – Hứa Thiên Nam cũng vậy, tu vị nhất phẩm hạ của hắn cũng là mượn bí thuật để tăng lên, sức chiến đấu còn chưa đến Thiên Bảng.
Trái lại thì mấy vị khách khanh hộ pháp của Sở Hi Thanh lại để cho nàng không nhìn thấu.
Dù là Trưởng Tôn Nhược Lam nàng cũng không thể không để ý.
“Tạm thời không cần, cứ để chư vị khách khanh hộ pháp buông tay ra làm đi. Trưởng Tôn điện hạ chỉ cần phong tỏa nơi này giúp ta là được. Dù sao…”
Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên: “Ta cũng đã trả tiền.”
Đám người này ăn của hắn, mặc của hắn, há có thể không ra sức?
Đơn Tuyết Phỉ ở cách đó không xa, nàng nghe thấy lời này thì không khỏi trợn trắng mắt.
Sở Hi Thanh đúng là trả tiền, vấn đề là bổng lộc của bọn họ chỉ bằng một phần năm bình thường.
Còn nợ một phần, nói là chờ tài chính trong bang chuyển biến tốt đẹp thì sẽ trả.
Nàng đã ý thức được, vị Kỳ chỉ này không chỉ ác độc nham hiểm, mà còn rất xấu bụng.
Nhưng vào lúc này, vẻ mặt Sở Hi Thanh bỗng nhiên hơi động, nhìn về phía nào đó.
Hắn đang nhìn Phong Liên Thành.
Sương khói và huyễn thuật ở nơi này vẫn có chút hiệu quả, dù là ‘Thần Chiến chi đồng’ của Sở Hi Thanh cũng bị ảnh hưởng.
Nhưng tiểu Sư Tử trên đỉnh đầu Sở Vân Vân là thần thú Toan Nghê thuần khiết, tầm mắt không bị sương khói ảnh hưởng.
Chính nó đã nhắc nhở Sở Hi Thanh tình hình khác thường ở bên kia.
Sở Hi Thanh híp mắt, sau đó thân hình lóe lên, lướt qua bên đó.
Phong Liên Thành đang khổ chiến với một võ tu áo đen.
Người trước mặt này vẫn đeo mặt nạ từ đầu đến cuối, ngay cả lúc ăn tiệc vừa rồi cũng không cởi ra.
Phong Liên Thành lại nhận ra người này, chính là vị ‘Tử thần’ khác mà người liên lạc đã nói.
Hắn ngửi được khí tức của đồng loại.
Một ít đặc thù và động tác của người này, chỉ xuất hiện trên thân của một sát thủ đỉnh cấp nhất!
Phong Liên Thành vốn không muốn đối mặt với đối phương, nhưng hết lần này đến lần khác, Thác Tinh Loạn Đấu của La Hán Tông lại khiến cho hai người bọn họ chạm mặt nhau.
Đối phương chạy loạn như một con ruồi không đầu, cuối cùng chạy đến trước mắt hắn.
Càng khiến người ta đau đầu là, đối phương cũng nhận ra thân phận của hắn.
“Ngươi cũng là Tử thần của Vãng Sinh thiên!”
Trong mắt võ tu áo đeo lóe u quang, truyền âm nói chuyện với Phong Liên Thành: “Ngươi nhất định phải giúp ta, thả ta rời đi!”
“Thả ngươi?” Phong Liên Thành không khỏi cười gằn: “Vậy Phong mỗ phải làm sao, ngươi tưởng những người khác sẽ không nhận ra?”
Đôi song đao của hắn bện ra một lưới đao dày đặc, phong tỏa mỗi một tấc không gian ở đối diện, làm cho đối phương không có cơ hội bỏ chạy.
Binh khí của hai người va chạm, không khí nổ tung, tia lửa tung tóe.
Nhưng hai người nhìn như giao thủ rất kịch liệt, nhưng võ tu áo đen biết, đối phương đã giữ lại rất nhiều.
Hắn đã đoán được thân phận Tử thần của người trước mắt này.
Tuy rằng hai người bọn họ đều là Tử thần của Vãng Sinh thiên, nhưng mà người này uy danh hiển hách, thực lực vượt xa hắn.
Độ hoàn thành nhiệm vụ của đối phương không cao, chỉ cao hơn hắn một bậc.
Nhưng tất cả nhiệm vụ của đối phương, đều là những nhiệm vụ khó khăn và vướng tay nhất của Vãng Sinh thiên.
“Vậy thì đi cùng ta!”
Trong con ngươi của võ tu áo đen hiện ra một tia chờ mong: “Chúng ta liên thủ giết ra ngoài! Sở Hi Thanh đã học được Thần Ý Đao Tâm từ mấy tháng trước, cũng đã cảm ứng được địch ý và sát niệm của ngươi từ lâu rồi. Thân phận của ngươi đã bại lộ, nhiệm vụ này không làm cũng được.”
Trong mắt Phong Liên Thành hiện ra một chút lạnh lùng và nghiêm nghị.
Từ bỏ nhiệm vụ này, đích thực là một lựa chọn tốt.
Nhưng mà hai người bọn họ liên thủ, thì có thể chạy thoát sao?
Phong Liên Thành càng không cam lòng.
Sở Hi Thanh đúng là có thể nhận biết được sát ý của hắn, nhưng chưa chắc đã biết hắn đến từ Vãng Sinh thiên.
Đối phương giả vờ không biết, giữ hắn ở lại bên cạnh, rõ ràng là có ý định thu phục hắn.
Bên phía Vãng Sinh thiên cũng phối hợp, bảo hắn tương kế tựu kế.
Khi sư tử không còn cảnh giác, đó chính là ngày chết của nó.
Đúng lúc này, Phong Liên Thành lại cảm ứng được một đạo khí cơ quen thuộc.
Đối phương giấu ở trong sương khói, đang nhìn chằm chằm vào lưng hắn với ánh mắt sâu thẳm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận