Bá Võ

Chương 581: Thần Tri (4)

Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn vị thiếu niên cưỡi ngựa ở bên bờ trái một chút, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ, nói: “Xin mời các hạ lên thuyền đi, ngươi và ta sẽ chiến một trận ở đây.”
Tả Thanh Vân và Độ Vân Lai ở bên cạnh nghe vậy không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngươi không ký Sinh Tử Khế, cũng không chọn trọng tài?”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì hơi lắc đầu: “Không ký, dù sao cũng là một chiêu, ta sẽ không làm hắn bị thương.”
Mấu chốt là hắn không gặt được lông dê.
Giao thủ với thiên kiêu Thanh Vân Bảng ở tầng thứ này, dù cho có nhiều người xem hơn nữa thì cũng vô dụng.
Bởi vì tuyệt đại đa số người đều đã công nhận thực lực của hắn rồi.
Vì lẽ đó, Sở Hi Thanh không muốn tìm địa phương nhiều người để đánh nữa, mà chuẩn bị giải quyết người này ở trên sông luôn.
Nếu như không phải từ chối chiến đấu thì điểm võ đạo sẽ giảm, vậy Sở Hi Thanh thậm chí còn không muốn đánh.
Lăng Mặc lại quát to một tiếng: “Được!”
Người này từ yên ngựa nhảy lên trời, sau đó chân đạp mặt sông, như một con tuấn mã mạnh mẽ đang chạy băng băng về phía chiếc thuyền.
Lăng Mặc chạy ngang qua tầm năm dặm trên mặt sông, sau đó đột nhiên bay vút lên, rơi xuống boong thuyền.
Người này tầm mười lăm tuổi, mặc một thân thiết giáp, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như đao kiếm, nhìn thẳng vào Sở Hi Thanh: “Ngươi chính là người thứ 10 trên Thần Tú Thập Kiệt đao? Sở Nhất Đao đã quét ngang bốn châu?”
Sở Hi Thanh cũng biết mình có cái danh hiệu Sở Nhất Đao này.
Hắn hơi gật đầu: “Chính là Sở mỗ, chiếc thuyền này không tiện cho người ngoài ở lâu. Các hạ, mời, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh!”
Sắc mặt Lăng Mặc trầm xuống, lòng thầm nói Sở Nhất Đao này quả nhiên là càn rỡ tự phụ, coi thường anh kiệt trong thiên hạ như lời đồn đại.
Hắn lại nhìn tay của Sở Hi Thanh, phát hiện tuy rằng tên này đang nắm đao, nhưng tư thế lại cực kỳ buông lỏng, bắp thịt cũng lỏng lẻo không có sức.
Lăng Mặc không khỏi cười gằn: “Cũng được! Vậy thì mời Sở huynh chú ý!’
Cheng!
Hắn rút đao mà ra, phát ra tiếng vang bén nhọn.
Nhưng Lăng Mặc lập tức phát hiện ra, động tác rút đao của Sở Hi Thanh rõ ràng là chậm hơn hắn một đường, nhưng Nhạn linh đao của Sở Hi Thanh lại lấy tốc độ nhanh hơn để ra khỏi vỏ trước.
Điều càng làm cho hắn giật mình là, đao của Sở Hi Thanh tựa như ở khắp mọi nơi, không thể phán đoán, không thể nắm giữ, giống như thật mà lại là giả, thế nào cũng được như ba phải.
Giống hệt như tin tình báo của hắn.
Lăng Mặc tưởng rằng mình có thể ứng phó, nhưng khi hắn đối diện với đao của Sở Hi Thanh, thì hắn mới phát hiện ra là mình đã nghĩ quá đơn giản.
Lăng Mặc không biết nên làm gì để đón đỡ, hắn chỉ có thể lùi về phía sau, lùi liên tục, lùi không ngừng.
Sau đó không lâu, trên mặt sông truyền đến một tiếng ‘rầm’ rất lớn.
Đây là Lăng Mặc bị đao của Sở Hi Thanh bức bách, rơi vào sông Thương Lãng.
Độ Vân Lai nhìn tình cảnh này, không khỏi lắc đầu.
Thời gian mười ngày này, Sở Hi Thanh đã càng thành thạo hơn với Bạch Mã Phi mã rồi.
Ngoài ra, dường như sức mạnh thần thức của hắn cũng đã tăng mạnh, Thiên đạo chi vận ở trong đao cũng càng nhiều hơn, càng khó đối phó hơn.
Sở Hi Thanh thu đao vào vỏ, nhẹ nhàng thi lễ với Lăng Mặc vừa trồi lên khỏi mặt sông: “Đa tạ!”
Hắn không có ý định cứu Lăng Mặc lên thuyền, mà có lẽ đối phương cũng không cần.
Ngay khi Sở Hi Thanh quay người lại, hắn liền nghe thấy một tiếng cười lạnh lẽo và ngông cuồng: “Thực lực bọn họ bọn thực sự quá cặn bã, không bằng thử đao của ta xem.”
Sở Hi Thanh nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác, nhất thời nghiêng đầu qua một bên.
Một chớp mắt tiếp theo, một viên phi đao được gấp bằng giấy đột nhiên sượt qua gò má của hắn, sau đó cắm thẳng vào tường gỗ trên khoang thuyền, còn phát ra một tiếng ‘đoạt’.
Phi đao này rõ ràng là bằng gỗ, thế mà lại cắm sâu ba phân.
Vừa rồi, Sở Hi Thanh chỉ cần hơi chậm một chút, thì sẽ bị phi đao bằng giấy này đánh trúng trán. . .
Cùng lúc đó, người thiếu niên kia lại cười điên cuồng, tiếng nói kia lại truyền vào trong tai của Sở Hi Thanh: “Ngươi quả nhiên là rất thu vị. Chú ý, cẩn thận phía sau ngươi.”
Theo tiếng nói này, một vệt ánh đao xuất hiện ở sau lưng Sở Hi Thanh, chém thẳng vào cổ hắn.
Mà Độ Vân Lai và Tư Không Hinh ở trên thuyền đều biến sắc.
Bọn họ cũng không biết võ tu đang tập kích Sở Hi Thanh này lên thuyền từ bao giờ!
Tuy nhiên, người này có vẻ như không giống với sát thủ cho lắm!
Hắn không ra tay với cha con Tả gia, khi xuất đao với Sở Hi Thanh thì còn lên tiếng nhắc nhở.
Độ Vân Lai nhìn thấy nhiên áo trắng sử dụng Nhạn linh đao kia, lại nhìn nụ cười hì hì trên mặt của hắn.
Chẳng lẽ người này là Phong Đao – Vương Mệnh?
Chắc hẳn là người này rồi.
Độ Vân Lai cũng xem qua những tình báo mà các quán cá cược ném lên thuyền, nên cũng hiểu rõ đặc thù của Phong Đao – Vương Mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận