Bá Võ

Chương 2621 - Mê hoặc

Sở Vân Vân vừa trở lại hoàng cung, đã biết chuyện Độc Cô Thủ quy phục.
Sở Vân Vân bông cảm thấy phấn chấn: “Việc này không cần chờ phu quân hồi đáo, nói cho Độc Cô Thủ biết, chuyện phong quốc, ta đã đáp ứng, mau mời hắn đi ra làm việc. Truyền dụ nội các, bắt đầu từ ngày mai, Độc Cô Thủ sẽ tham chính nội các, đảm nhiệm Trấn phủ sứ tây bắc, thay bệ hạ tuần thú tây bắc. Tổng đổng chuyện yêu ma và hình ngục bảy châu Ung, Tần, Lũng, Lương, Tây, Diêm, Hạ.”
Mặc dù nàng ghét cay ghét đắng Kiến Nguyên đế, nhưng lại rất kính phục cách làm người của Độc Cô Thủ.
Sở Vân Vân cũng có lý do không thể không trọng dụng Độc Cô Thủ.
Đại Luật bây giờ, nhìn như binh cường tướng mạnh, cao thủ như mây, nhưng thật ra nội bộ rất đáng lo.
Chín ngàn Siêu Phẩm kia, tuy rằng gia tăng lực lượng cho Đại Luật, nhưng mà bọn họ không có quá nhiều lực khống chế với đám người này.
Đối với Đại Luật bây giờ, những Siêu Phẩm này giống như chiếc búa lớn trong tay trẻ con, chuôi búa còn rất yếu ớt, khi múa không cẩn thận sẽ bị cây búa này làm tổn thương.
Lúc trước dựa vào uy vọng của Sở Hi Thanh, và sức mạnh của hai vợ chồng họ trấn áp, mới không xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà bây giờ, các thần Bàn Cổ và Hỗn Độn nắm giữ các loại tình cảm như vui, giận, ai, sợ, yêu, ác, dục… đang xung kích nội tâm những Bán Thần này, khiến cho họ gây sự từ nội bộ.
Sở Hi Thanh và nàng cũng không thể quá tin tưởng những Siêu Phẩm này.
Nếu chỉ vì chuyện giải phong ấn và cung cấp một ít long khí mà nghĩ mình có thể khống chế những người này, vậy chỉ sợ hai vợ chồng họ quá ngây thơ và nực cười.
Các Bán Thần tự phong ấn trong hai môn Xiển Chân, không có kẻ nào là nhân vật đơn giản cả.
Rất nhiều người trong số họ đều đã bao phủ trong quá khứ và tuế nguyệt, mặc dù lưu danh sử sách, nhưng chỉ có vài trăm chữ đơn giản trên sách mà thôi.
Có lời là biết người biết mặt không biết lòng, bọn họ không hiểu quá nhiều về những người này, thì làm sao có thể tin tưởng không nghi ngờ?
Trái lại thì Độc Cô Thủ tuy vẫn luôn là kẻ thù của họ, hai người lại hiểu rất rõ về người này, biết người này có thể tin tưởng.
Nếu Đại Luật muốn thu nạp những Siêu Phẩm kia để sử dụng, cũng chỉ có thể nghĩ cách củng cố căn cơ trước.
Trước đây không lâu, Sở Vân Vân biết được vị Ngụy quốc công đời đầu của Sở gia vẫn còn tại thế, mà lại đã bước vào Vĩnh Hằng.
Điều này làm cho nàng và Sở Hi Thanh đều cảm thấy vướng tay vướng chân.
Sở Lệnh Tây võ lực siêu tuyệt, quân lược cái thế, vốn là một hòn đá giúp triều đình trấn áp bốn phương.
Nhưng mà người này lại qua lại với Dương Thần – Thái Hạo, làm bọn họ khó có thể yên tâm.
Thân phận của Sở Lệnh Tây lại càng làm người ta đau đầu.
Xử lý xong chuyện của Độc Cô Thủ, Sở Vân Vân mới quay người, hỏi dò Sở MÍnh bên dưới: “Ngươi dám trở về vào lúc này, xem ra là rất tin tưởng với cục diện bên tây nam?”
“Thần đúng là có lòng tin.” Sở MÍnh lấy ra một phần tấu chương: “Thật ra đa số những Bán Thần kia đều đang mưu đồ phong thần, không rảnh quan tâm chuyện khác, không có nhiều kẻ có lòng dạ khó lường. Mấu chốt là đám sĩ tộc hào cường kia, muốn kết giao ngoại viện, kháng cự chính sách của triều đình. Lần bạo luận này, đám người này bị thần linh gây xích mích, nên làm việc rất cuồng vọng.”
“Tuy nhiên, sau khi bị thần đồ sát một lần, bọn họ đã trở nên thành thật. Ngoài ra, triều đình nuôi 700 Siêu Phẩm ở tây năm, ta đã nhận ra từng người. Thần có thể đảm bảo, 37 người trong đó tương đối đáng tin cậy, triều đình có thể sử dụng. Chỉ cần lung lạc được những người này, được họ ủng hộ, những Siêu Phẩm còn lại là không đáng lo.”
Sở Vân Vân cầm tấu chương lên xem, phát hiện đây là một danh sách.
Sở Mính không chỉ liệt kê 37 người này, còn viết một số cái nhìn về những Siêu Phẩm khác.
Sở Vân Vân không khỏi vui mừng nói: “Không tệ! Sở Mính ngươi làm việc càng ngày càng khiến người yên tâm. Không trách Hi Thanh lại chọn ngươi đi trấn áp các châu tây nam.”
Sở Hi Thanh từng nói với nàng, căn bản của trị quốc vẫn là trị người.
Hoàng đế tuy là chủ một nước, nhưng bình thường chỉ tiếp xúc được với một nhóm người nhỏ, thông qua nhóm người này để thống trị thiên hạ, quản lý ngàn tỷ con dân.
Vì vậy làm một hoàng đế hợp lệ, không chỉ phải học cách lựa chọn cận thần, còn phải nắm giữ công cụ thích hợp.
Sở Mính rất tốt.
Võ lực chỉ là thứ yếu, mấu chốt là sau khi trải qua gian khổ, nàng nhìn người rất thấu triệt.
Khi Sở Hi Thanh sắp xếp Sở Mính đi trấn áp tây nam, cũng không cố tình nhắc đến điểm này, nhưng Sở MÍnh vẫn tự hiểu trong lòng.
Chỉ cần họ nắm giữ 37 vị Siêu Phẩm này, triều đình sẽ có ‘Thế’. Mà có ‘Thế’, lại như khống chế chuôi búa, làm cho họ áp chế những Siêu Phẩm còn lại.
“Như vậy một chuyện khác thì sao?” Sở Vân Vân hỏi dò: “Chuyện Hi Thanh bảo ngươi làm thế nào rồi?”
Sở Mính đi tây nam, còn gánh vác một sứ mệnh khác.
Nàng dùng hai tay nâng một vật, cúi đầu nói: “Thần đã liên lạc với Cổ Thần đại nhân, nàng nói rất có hứng thú. Lúc ta trở lại, vị Cổ Thần đại nhân kia đã đáp ứng lên phương bắc.”
Cổ Thần – Thần Thiểu Miểu, cũng là một vị thần Hỗn Độn, lại khá hữu hảo với nhân tộc.
Vị này từng ẩn cư ở tây nam Thần Châu khi nhân tộc nam dời, mà lại có thể thông qua phương pháp đặc thù để tồn tại trong chín tầng mây xanh.
Ngày xưa vị này từng che chở rất nhiều bộ lạc nhân tộc sinh tồn ở nơi đó.
Dù là bây giờ, Cổ Thần cũng ở khu vực tây nam, che chở cho rất nhiều tàn quân của Cửu Lê.
Vị này là một vị Vĩnh Hằng thượng vị, đã từng tranh cướp Vạn Ôn chi chủ với Thần Bệnh Lượng.
Lực lượng của nàng vốn trên Thần Bệnh Lượng, lại do Vạn Tai chi chủ nhúng tay mà bị thua, bây giờ là Thánh Giả dự bị của Vạn Ôn chi pháp.
Sở Vân Vân nghe vậy thì lại không lạc quan alwms.
Nếu như vị Cổ Thần kia biết nghi thức mà Sở Hi Thanh chuẩn bị cho nàng là thế nào, chỉ sợ vị này sẽ có bao xa thì trốn bao xa.
Nhưng nếu có Cổ Thần giúp đỡ, vậy tốc độ truyền bá thi độc sẽ nhanh hơn rất nhiều, phạm vi cũng lớn hơn.
Chỉ là không biết Sở Hi Thanh sẽ dùng cách gì để thuyết phục Cổ Thần?
Sở Vân Vân thu hồi những tâm tư này, ánh mắt sắc bén nhìn Sở Mính: “Trong tấu chương, ngươi nói những kẻ chết dưới đao của ngươi đều đáng chết. Như vậy ta muốn phái Hình bộ thượng thư đến tây nam, điều tra chuyện của đám sĩ tộc hào cường kia, ngươi thấy thế nào?”
Hình bộ thượng thư chính là Thiết Cuồng Nhân.
Sở Mính hiểu ám chỉ của Sở Vân Vân.
Nếu đã đáng chết, vậy không sợ điều tra.
Đại Luật Đại Luật, lấy luật làm tên, cực kỳ chút trọng luật pháp, dù là thân tín của THánh hoàng như nàng cũng không ngoại lệ, cũng phải thủ quy củ.
Nếu như những người này trong sạch, nàng sẽ phải trả giá đắt.
Nàng lại thản nhiên, trả lời không chút do dự: “Thần không có dị nghị! Người thần giết, đều có lý có chứng cứ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận