Bá Võ

Chương 2481 - âm Dương

Sở Hi Thanh rõ ràng là đã đạt đến cảnh giới vô dục vô cầu, từ đây không động tâm.
Mà khi bàn tay của Vấn Tố Y tiến vào trong, chiếc áo đang mặc không biết vì sao lại thành cởi, khuôn mặt Vấn Tố Y vất vả trang điểm cũng bị xóa mất, áo váy cũng bị xé thành mảnh nhỏ.
Mãi đến tận năm canh giờ sau, Sở Hi Thanh cuối cùng cũng giãy dụa đi ra khỏi hành cung của Vấn Tố Y.
Thật sự là không thể ở đây nữa.
Hôm nay không chỉ là ngày Lục Loạn Ly xuất quan, mà còn là ngày Sở Hi Thanh còn hẹn gặp mấy vị khách quý.
Cái gọi là khách quý, là ba vị Ma thần do Táng Thiên cầm đầu, còn cả âm Hậu – Tư Hoàng Tuyền.
Thật ra bọn họ nên gặp mặt thương lượng từ trước.
Nhưng ba ngày trước, hai người Táng Thiên và Tử Vũ dẫn quân đại chiến với chúng thần một ngày một đêm, cho nên phải nghỉ ngơi và dưỡng thương.
Song phương không thể không chuyển sang ngày hôm nay.
Sở Hi Thanh tuyệt không dám thất lễ với mấy vị tiền bối đã bảo vệ hắn và cả nhân tộc này, càng không dám vì nam hoan nữ ái và làm lỡ chuyện của cả nhân tộc.
Sở Hi Thanh thật ra còn muốn hẹn cả Thời Thần – Chúc Quang âm và mấy người Minh Thiên Thu.
Nhưng tiếc là ba người Minh Thiên Thu bị thương còn nghiêm trọng hơn mấy người Táng Thiên.
Bọn họ còn phải củng cố ngôi sao của mình, đồng thời gia tăng lực phòng ngự, đề phòng các thần trả thù.
Ngoài ra còn có một rắc rối khác, vì thuận tiện cho tác chiến, nên ba ngôi sao Bắc Lạc Sư Môn, Thiên Nghĩa và Thiên Thuật đều ở rất gần nhau, chỉ cách nhau không đến 200 dặm.
Hiện giờ lại trở thành bất tiện, cho nên nhất định phải tách ra, mới không ảnh hưởng lẫn nhau.
Vì vậy trong thời gian ngắn, ba vị này sẽ không rảnh quan tâm đến thứ khác.
Còn về phần Chúc Quang âm thì càng không cần phải nói, hắn vốn đã trọng thương. Sau khi trở về sao Thiên Chúc, lại một mình đối kháng với mười mấy vị Tổ thần và đế quân tận nửa canh giờ.
Nói là đối kháng… thật ra là bị đánh.
Vì vậy sau khi chiến đấu xong, Chúc Quang âm trực tiếp liếm láp vết thương ở sao Thiên Chúc.
Nếu coi thiên địa này là bàn cờ, như vậy có mấy quân cờ đã bị đóng đinh xuống bàn, tạm thời chỉ có thể duy trì chứ không thể sử dụng.
Thánh hoàng đời thứ ba cũng gần như vậy.
Sau khi chiến đấu kết thúc, vị Thánh hoàng bệ hạ này chỉ giao lưu vài câu với Sở Hi Thanh, sau đó liền biến mất không thấy tăm tích.
Hắn là Thánh Giả của Già Thiên, chỉ cần che thần khu của mình, thì không ai có thể tìm thấy hắn.
Cũng vì nguyên nhân này, nên các thần còn kiêng kỵ Thánh hoàng đời thứ ba hơn cả Táng Thiên và Mộc Kiếm Tiên.
Táng Thiên có thể bạo phát đến cực hạn, lúc đỉnh phong thì có sức chiến đấu vượt qua cả ‘Bàn Cổ chúa tể’, nhưng lại bị các thần đóng đinh ở ba ngàn giới Ma vực; Mộc Kiếm Tiên thì có thể cắt đứt thời gian, qua lại trong tiết điểm thời gian, nhưng độn pháp của hắn tuy thần kỳ, chung quy vẫn có dấu vết để lần theo.
Thánh hoàng đời thứ ba mới là kẻ khó lường, không thể dự đoán, có thể xuất hiện ở những nơi mà các thần không thể tưởng tượng nổi.
Những tồn tại như Thánh hoàng và Mộc Kiếm Tiên đều giống nhưu đầu đạn hạt nhân vậy, súc thế và bất động mới là uy hiếp lớn nhất.
Vì vậy Sở Hi Thanh bây giờ chỉ có thể sử dụng Lê Tham và Tử Vũ, Vấn Tố Y và Tư Hoàng Tuyền.
Khi Sở Hi Thanh đi ra khỏi hành cung của Vấn Tố Y, Lục Loạn Ly còn giam mình trong một tòa cung điện mới tạo thành.
Sau khi thầm vui mừng, Sở Hi Thanh lại cảm khái không thôi khi nhìn vào bảng nhân vật của mình.
Chỉ năm canh giờ, hắn đã mất hơn 300 ngày tuổi thọ.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, người xưa thật sự là không lừa ta.
Trên đầu chữ sắc là một cây đao, mà còn là đao róc xương.
Sau này hắn nhất định phải cảnh báo quần thần Đại Luật, để bọn họ không được mê muội trong sắc dục.
Quan là công bộc của bách tính, là công thần của hoàng đế, bọn họ không có một thân thể tốt, làm sao phục vụ triều đình? Chăm nom cho bách tính?
Nhất định phải giới sắc! Giới sắc!
Sở Hi Thanh nghỉ ngơi một chút, khôi phục nguyên khí, lại gọi mấy người Thần Kim Đỉnh, Thần Tịnh Không và cả hai chị em tai thỏ đến.
Hắn xưa nay đều thưởng phạt phân minh, đã nói là sẽ làm.
Nếu mấy người Thần Kim Đỉnh lập cộng, vậy thì phải ban thưởng.
Đừng thấy mười mấy vị này đều là thần lực, nhưng tài nguyên ở Ma vực rất ít, bọn họ cũng rất nghèo.
Sở Hi Thanh chỉ lấy ra một ít dược liệu là đã làm cho bọn họ mừng rỡ không ngớt, cảm tạ không thôi.
Ngoại trừ ban thưởng ra, Sở Hi Thanh còn bàn giao và sắp xếp cho mấy vị này ở ngay trước mặt Vấn Tố Y.
Chờ đến khi Lục Loạn Ly xuất quan, nguyên khí của Sở Hi Thanh cũng khôi phục, khí sắc cũng tốt hơn, nhìn từ bên ngoài thì vẫn là một công tử ca.
Lục Loạn Ly vừa nhìn thấy Sở Hi Thanh thì đã thấy khó chịu.
Nàng âm thầm nghiến răng.
Cái tên này ra vẻ không có gì, nhưng nàng chỉ ngửi một cái, khoang mũi toàn là mùi của Vấn Tố Y.
Nhưng nàng cũng đã dự đoán được chuyện này trước khi bế quan rồi.
Vấn Tố Y là Tây cung nương nương của Sở Hi Thanh, tuy rằng nàng thấy khó chịu, nhưng lại không tiện nói gì.
Ngay khi Lục Loạn Ly vừa xuất quan, hai người Lê Tham và Tư Hoàng Tuyền cũng giá lâm nơi này.
Hai người Táng Thiên và Tử Vũ thì vẫn chưa thấy đâu.
Nội tâm Sở Hi Thanh đột nhiên chìm xuống.
Hắn vốn định cảm tạ Lê Tham vì đối phương che chở mình nhiều lần, Lê Tham lại nở nụ cười tiêu sái, dùng thần lực đỡ hắn lên: “Lễ này của ngươi quá nặng, ta không chịu nổi, cũng không cần như vậy. Táng Thiên nói ngươi bây giờ là Thánh hoàng, là minh chủ của nhân tộc, kết giao ngang hàng với huynh đệ chúng ta là được.”
“Trước kia khi ta còn ở phàm giới, cũng đã không thích cái lễ nghĩa này rồi. Nếu ngươi cảm kích ta, nhìn lão Lê ta hợp mắt, vậy sau này chăm nom ta nhiều hơn là được.”
Hắn nói câu này cũng rất thật lòng.
Lê Tham biết thiếu niên trước mắt này tuy có danh nghĩa nghĩa bạc vân thiên, rộng rãi hào hùng, nhưng mà thực tế thì rất âm hiểm, lòng dạ hẹp hòi, trừng mắt tất báo.
Giao thiệp với một nhân vật như vậy, nhất định phải thận trọng, không thể đắc tội.
Lê Tham tự hỏi mình nhận một lễ này của đối phương, chẳng may đối phương không vui thì sao?
Sở Hi Thanh không thể bái xuống, cũng dứt khoát đứng lên: “Thần tôn nói quá lời, vãn bối sao dám đảm đương?”
Ánh mắt hắn cực kỳ nghiêm túc, hỏi dò: “Tình hình của hai vị Thần tôn Táng Thiên và Tử Vũ rất tệ?”
Táng Thiên và Tử Vũ là loại người gì chứ? Nếu không có nguyên do đặc thù, thì bọn họ chắc chắn sẽ đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận