Bá Võ

Chương 2224 - Mưu đồ tham thiên (5)

Thần Tịnh Ly hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra vẻ ngờ vực: “Ngươi vừa nói, Tạ Thiên Thanh đã phá hủy ‘Vạn Quật sơn’? Đây là ý gì? Bọn họ không phong ấn Đại La Nghĩ tộc sao? Tình hình bây giờ thế nào?”
“Không biết.” Giọng nói Thần Phổ Thiên không gợn sóng: “Có thể là Tạ Thiên Thanh tự ý chủ trương? Sở Hi Thanh bây giờ đang xua đuổi đám Đại La Nghĩ tộc kia lên phương bắc, ta không biết có phải hắn muốn mượn Đại La Nghĩ tộc để báo thù tộc nhân của chúng ta hay không.”
“Nói không chừng đây là ‘nghi thức’ Nhai Tí của hắn, Nhai Tí có thù tất báo, ngày xưa tứ đại thần sơn hợp lực xua đuổi Đại La Nghĩ tộc xuôi nam, từ đó tạo thành kiếp số Huyết Nghĩ của nhân tộc. Có lẽ hắn muốn trả thù lại.”
Giọng nói Thần Phổ Thiên hơi chậm lại: “Nếu là như vậy, chỉ sợ phương bắc sẽ phải chịu một trận đại kiếp.”
1200 vạn Đại La Nghĩ tộc nhìn như đáng sợ, nhưng chỉ cần một trong tứ đại thần sơn ra tay, thì có thể trấn áp dễ như trở bàn tay.
Vấn đề là còn có một Vô Cực Đao Quân ở phía sau đám kiến này.
Toàn bộ Thần Châu bây giờ, không ai có thể đỡ nổi một đao của vị Đao Quân này khi tụ tập địch ý và sát niệm của 1200 vạn Đại La Nghĩ tộc.
Con ngươi của Thần Tịnh Ly co rút lại: “Không đúng! Mục đích của hắn không phải báo thù, mà là muốn lên cấp.”
Thần Phổ Thiên hơi sững sờ, trầm ngâm: “Lên cấp?”
“Đúng vậy! ‘Nghi thức’ lên cấp nhị phẩm của hắn rất phiền phức, dưới tình huống bình thường thì căn bản là không thể hoàn thành. Nhưng mà bây giờ, 1200 vạn Đại La Nghĩ tộc kia, chính là sự hỗ trợ của hắn. Toàn bộ thế gian này, không ai có thể đỡ nổi một đao của hắn!”
Thần Tịnh Ly nắm chặt tay lại, xương cốt toàn thân kêu răng rắc.
Nàng hận không thể bay lên phương bắc, ngăn cản Sở Hi Thanh luôn bây giờ.
Thần Tịnh Ly chỉ có thể trấn áp nôn nóng và ngột ngạt trong lòng mình xuống.
Nàng phải nhịn, phải chịu, bằng không nhiệm vụ đầu độc này sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Thần Tịnh Ly không chỉ phải giấu diếm con Chập Long kia, mà còn phải giấu diếm cả vị ‘Vạn Trá chi chủ’ giả dối đến cực điểm kia.
Thần Tịnh Ly hít thở thật sâu: “Các ngươi nhất định phải ngăn cản hắn, bây giờ phải dùng tất cả mọi thứ để ngăn cản hắn. Để ‘thần hoang dã’ và thần linh hạ vị hạ phàm đi, những ‘Bàn Cổ chúa tể’ kia có năng lực làm vậy. Hoặc là trực tiếp dùng máu thịt hóa thân như Thất Sát Tinh Quân vậy! Không!”
Con ngươi Thần Tịnh Ly đột nhiên trợn lên: “Cái này cũng vô dụng! Nhất định phải ngăn cảm đám Đại La Nghĩ tộc kia thôn phệ sinh linh. Chúng nó càng mạnh mẽ, thì Sở Hi Thanh cũng càng mạnh!”
Thần Tịnh Ly đã ý thức được tình hình rất phiền phức.
Một khi Sở Hi Thanh bước lên nhị phẩm, chắc chắn sẽ sở hữu sức chiến đấu cấp Siêu Phẩm.
Với một thân lực lượng huyết mạch của Sở Hi Thanh, nàng muốn giết chết Sở Hi Thanh là rất khó, thậm chí còn không đủ hai phần mười.

Khi Sở Hi Thanh xua đuổi Đại La Nghĩ tộc lên phương bắc, mấy người Lý Trường Sinh đã trở về ‘Phích Lịch Trụ Quang toa’.
Yến Quy Lai đứng trên đầu thuyền, nhìn về phía đàn kiến che trời ở phía bắc kia.
“Ta nghe nói trước khi đến đây, Sở sư đệ đã lấy rất nhiều tình báo của Trung Thổ. Xem ra Sở sư đệ có mưu đồ không nhỏ, chẳng lẽ việc Sở sư đệ thỉnh cầu tông môn là để chúng ta cùng đi lên phía bắc?”
Sau khi Sở Hi Thanh vào tam phẩm, hắn đã nhận được vị trí trưởng lão.
Dựa theo quy củ của Vô Tướng thần tông, tiến vào trưởng lão thì sẽ xưng hô như sư huynh đệ.
Yến Quy Lai rất tình nguyện hỗ trợ.
Sở Hi Thanh thăng cấp, không chỉ Vô Tướng thần tông được lợi, mà toàn bộ nhân tộc đều được lợi.
Hắn đoán là mình không giúp được quá nhiều, nhưng có thể giúp Sở Hi Thanh một chút cũng tốt.
Lý Trường Sinh lại lắc đầu, điều động ‘Phích Lịch Trụ Quang toa’ bay về phía Vô Tướng thần tông.
“Đúng là chúng ta cần lên phương bắc, nhưng mà không phải đi theo Sở sư đệ, mà là đến nơi này.”
Hắn vừa nói chuyện vừa phất tay áo, sử dụng lực lượng của Thần Vọng kiếm và Quân Thiên kiếm để che đậy tất cả linh cơ quanh thuyền.
Lý Trường Sinh còn hiển hóa ra một tấm bản đồ của Trung Thổ.
Hắn chỉ chỉ vào bàn đồ: “Tại góc đông nam của Thiên Đế sơn! Nhưng mà bây giờ còn sớm, vẫn còn thời gian. Một tháng sau chúng ta xuất phát cũng không muộn, đến khi đó sẽ tập trung với Sở Vân Vân và hai vị tổ sư Mạch, Thẩm, sư đệ Lư Thủ Dương, còn cả một đám đồng môn Thuật Sư viện nữa.”
Ngạo Quốc và Tố Phong Đao đều nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
Sở Hi Thanh đến cùng là đã thỉnh cầu chuyện gì? Lại cần hai vị tổ sư và Sở Vân Vân đến?
Lần này, Vô Tướng thần tông quả thực là cao thủ ra hết.
“Vị trí này…”
Yến Quy Lai nhìn bản đồ, ánh mắt lấp lóe: “Ta nhớ đây là vị trí của ‘Vĩnh Hằng thạch nguyên’ và ‘Hỗn Độn chi nguyên’? Bên kia có một đóa Nguyên Tâm Hoa sắp nở, chỉ trong vòng hai tháng này.”
Ngạo Quốc nghe thấy bốn chữ ‘Vĩnh Hằng thạch nguyên’ thì hiểu ngay.
‘Vĩnh Hằng thạch nguyên’ nằm ở góc đông nam Thiên Đế sơn và góc đông bắc của Bất Chu sơn.
Bên kia có một khối đá vĩnh hằng… đá như tên, vĩnh hằng bất biến.
Khối đá này cực kỳ khổng lồ.
Khổng lồ đến mức nào đây? Nam bắc của nó dài hơn 12.000 dặm, đông tây cũng hơn 10.000 dặm.
Bởi vì tảng đá được chôn trong đất, mặt ngoài bằng phẳng, vì đó nên được gọi là ‘Vĩnh Hằng thạch nguyên’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận