Bá Võ

Chương 1040: Vô thượng tiên duyên (5)

“Tiểu thư!”
Hai người Sở Sơn và Sở Thạch đã nghênh đón ở đây, bảo vệ ở bên người nàng.
Sắc mặt Sở Mính tái nhợt, nàng không để ý đến hai người này, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục bỏ chạy.
Mãi đến khi đến gần con tiểu Huyền Vũ kia thì nàng mới dừng lại.
Tiểu Huyền Vũ dừng lại ở nơi cách miệng hang khoảng hai mươi dặm, Sở Hi Thanh thì khoanh chân ngồi trên lưng rùa, mặt đầy trầm tư.
“Họ Sở kia, ngươi có ý gì?”
Ánh mắt Sở Mính âm trầm mà nhìn Sở Hi Thanh một chút, sau đó lướt mắt nhìn qua những người ở đây: “Ngồi nhìn đồng môn gặp nạn không cứu, đây là tình nghĩa đồng môn sao?”
Sở Hi Thanh cũng không thèm để ý, tiếp tục rơi vào trầm tư.
Tiêu Di thì lại không muốn nuông chiều tiện nhân này, càng không cho phép Sở Mính bất kính với Sở Hi Thanh.
Nàng không chút khách khí, cười gằn một tiếng: “Quy củ của tông môn cũng không bảo chúng ta phải mạo hiểm tính mạng đi cứu kẻ chắc chắn phải chết. Chính ngươi muốn tìm được chết, còn muốn nói chúng ta? Mọi việc phải làm theo khả năng, đi cứu ngươi? Chúng ta không làm nổi!”
Một đạo Thời Chi Ngân của con nghiệt thú kia liền có thể giết chết bọn họ, thử hỏi bọn họ lấy cái gì để cứu? Lấy mạng ra chặn đao cho Sở Mính sao?
Sở Mính hơi cứng lại, nàng nắm chặt kiếm trong tay: “Sau khi rời khỏi bí cảnh, ta nhất định sẽ báo cáo với các trưởng lão về tất cả những chuyện các ngươi đã làm.”
“Tùy ngươi, muốn làm gì thì làm.” Vẻ mặt Tiết Đình Hữu thản nhiên, lòng thầm nói đầu óc nữ nhân này thật sự là có u.
Thật ra tính cách của hắn khá xấu, tuy rằng không giống Bạo Kiếm – Quách Nộ, nhưng cũng rất dễ kích động và tức giận.
Tiết Đình Hữu cũng lười giận dữ với nữ nhân này, không đáng. . .
Nhưng chờ rời khỏi nơi này, hắn nhất định phải báo cho bạn bè và đồng môn biết cách làm người của nữ nhân này, để bọn họ đề phòng với Sở Mính nhiều hơn.
Lời nói của Vương Hi Trúc lại hàm chứa ý trào phúng: “Nếu nói chúng ta bỏ chạy là thấy chết không cứu, vậy Sở Mính ngươi cũng đã thấy chết không cứu nhiều lần rồi.”
Lúc trước, khi nàng và phu quân tranh cướp Thần Tâm Nấm, thì Sở Mính cũng đã bỏ chạy.
“Các ngươi!”
Lồng ngực Sở Mính phập phồng lên xuống.
Đúng lúc này, sắc mặt của nàng hơi thay đổi.
Nàng quay đầu lại, chỉ thấy một chiếc phi thuyền khổng lồ hình con thoi bỗng nhiên chui ra ở cách đó không xa.
“Địa Hành phù thuyền?” Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm nhất thời hiện lên vẻ ngưng trọng và cảnh giác, rồi nắm chặt song kiếm của mình.
Địa Hành phù thuyền là một loại pháp khí cỡ lớn, toàn thân được cấu tạo từ phù lục, nó có thể để người đi xuyên qua lòng đất trong khoảng cách ngắn.
Khi Địa Hành phù thuyền mới chui ra khỏi mặt đất chưa được một nửa, thì mấy người Kiếm Thị Phi đã bay ra khỏi thuyền.
Tổng cộng ba mươi ba siêu thiên kiêu và Thiên trụ, không thiếu một ai.
Địa Hành phù thuyền kia cũng lập tức giải thể, hóa thành trăm ngàn mảnh phù lục mỏng như cánh ve, rồi bay trở về trong tay Kiếm Thị Phi.
Lấy người này dẫn đầu, đám người trẻ tuổi kia đều nhìn thẳng vào Sở Mính, trong mắt tràn đầy sát ý và tham lam.
Sở Mính thì lại bay thẳng lên lưng tiểu Huyền Vũ khi chiếc thuyền kia còn chưa kịp giải thể.
Mấy người Vương Hi Trúc thấy thế thì không khỏi cạn lời, lòng thầm nói nữ nhân này thật không biết xấu hổ.
Nhưng bọn họ cũng không ra tay cản trở, mặc kệ Sở Mính nhảy lên lưng rùa.
Ngay cả chủ nhân của tiểu Huyền Vũ là Chu Lương Thần cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi mặc kệ nữ nhân này.
Bọn họ phản cảm thì phản cảm, nhưng vẫn phải để ý đến quy củ của Vô Tướng thần tông.
Nữ nhân này không để ý đến tình đồng môn, nhưng bọn họ không thể không kiêng kỵ một hai.
Sau đó, Kiếm Thị Phi lại đưa mắt nhìn về phía Sở Hi Thanh, trong đôi mắt đen nhánh kia toát ra một tia trào phúng: “Làm sao? Lẽ nào Sở đại tiểu thư cho rằng vị Sở Vô Địch này còn có thể bảo vệ được ngươi sao?”
Chiến ý của hắn dâng trào, lòng tràn đầy chờ mong.
Nơi này không phải địa điểm tác chiến lý tưởng nhất của bọn họ.
Cũng may là địa hình ở đây khá chật hẹp, có thể hạn chế thân pháp của Sở Hi Thanh.
Với lực lượng mà bọn họ hấp thu của Cự linh, hoàn toàn có thể giết chết mấy người Sở Hi Thanh ở chỗ này.
Ngoài ra. . .
Kiếm Thị Phi đưa mắt nhìn về phía xa xa, vụng trộm liếc mắt nhìn một người nào đó ở trên lưng rùa.
Chờ đến một thời điểm thích hợp, người kia cũng ra ra tay!
Nội tâm Sở Mính hơi hoảng, nàng không xác định Sở Hi Thanh có thể ngăn cản đám người này không.
Người này ở trong đường hầm không gian tận mười hai canh giờ, có thể thấy được cực hạn của hắn ở đâu, hắn chỉ tương đương với ngũ phẩm thượng cấp độ Thiên trụ. Người này dựa vào Nhai Tí đao mới có thể chiếm ưu thế trong quần chiến, bùng nổ sức chiến đấu mạnh mẽ hơn, vì vậy mới có thể vô địch khi còn ở tầng thứ nhất.
Vấn đề là chỗ này đã không còn hàng trăm hàng ngàn kẻ địch nữa rồi.
Sở Mính nghĩ thầm, người này có thể ngăn cản là tốt nhất, không ngăn được thì mình sẽ rời khỏi bí cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận