Bá Võ

Chương 1564: Thì ra đều là đồng hương

Khi mấy người Sở Hi Thanh đang nghị sự ở hậu viện, ba người Vân Phong Khinh, Cô Minh Nguyệt và Tiếu Cuồng Long đang mắt to trừng mắt nhỏ ở tiền viện.
Bọn họ đều không nói chuyện, từng người đều nhíu chặt lông mày.
Mãi đến tận khi một trận gió nhẹ thổi qua, Vân Phong Khinh bỗng nhiên cười duyên: “Cô đại ca đang nghe những người phía sau nói gì sao? Không biết Cô đại ca có nghe được gì không?”
“Ăn nói linh tinh!”
Cô Minh Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ trước mắt: “Ta nghe trộm bao giờ? Ngươi đừng nói ăn bừa bãi, muốn hãm hại Cô mỗ? Còn nữa, ta và ngươi cũng không thân thiết như vậy.”
Thật ra hắn từng thử nghe trộm, nhưng lại không thành công.
Nhai Tí Đao của Sở Hi Thanh rõ ràng là đã đăng đường nhập thất.
Đao ý kia ngăn cách trong và ngoài, phản xạ tất cả, không một âm thanh nào lọt ra ngoài.
Nhưng thiếu nữ trước mắt và Cô Minh Nguyệt hắn không phải người cùng đường, hắn không tin được đối phương.
Thái độ của Vân Phong Khinh lại rất tốt, nàng mở quạt xếp, cười khanh khách nói: “Cô đại ca không nghe sao? Vậy là ta hiểu lầm. Thật ra thì tiểu muội đúng là rất muốn nghe xem bọn họ đang nói gì?”
“Có phải đang phỏng đoán thân phận của chúng ta không? Hay là đang thương lượng việc an bài chúng ta ra sao? Đáng tiếc, dường như Kỳ chủ không tin tưởng chúng ta.”
Cô Minh Nguyệt nghĩ thầm, Sở Hi Thanh tin tưởng bọn họ mới là là!
Trong lòng hắn oán thầm, cũng không biết mấy vị đại trưởng lão trong môn nghĩ như thế nào?
Trước khi cửa hắn đi, không câu thông với những phe khác sao?
Nếu như một mình hắn đến nói ngưỡng mộ danh tiếng Vô Cực Đao Quân, thì có khả năng sẽ nhận được sự tin tưởng nhất định.
Kết quả sau khi hắn đến, lại phát hiện có tận sáu người như hắn!
Người ta là kẻ ngu thì mới tin bọn họ!
Huống hồ, sau khi cao thủ tam phẩm nhiều lên, thì sẽ không đáng giá nữa.
Nếu như chỉ có một mình hắn, dù Sở Hi Thanh không tin tưởng thì cũng sẽ phải nhờ hắn ba phần.
Nhưng mà bây giờ. . .
Cô Minh Nguyệt nhìn hai người Vân Phong Khinh và Tiếu Cuồng Long một chút, đánh giá sức chiến đấu của hai người này đều không dưới mình.
Hắn đau đầu không thôi, nghĩ thầm việc này nên làm thế nào đây?
Theo Cô Minh Nguyệt, bây giờ tông môn nên kết thúc nhiệm vụ, triệu hồi hắn về tông mới đúng.
Mặc kệ tông môn muốn gạt bỏ Sở Hi Thanh hay là mưu đồ Nghịch Thần Kỳ và bảo tàng Liệt vương, thì trực tiếp xông lên chém giết cho sảng khoái.
Nhưng mà một ngày trước, Vô Tướng thần tông đã bố trí cạm bẫy, liên thủ với Vấn Thù Y, giết chết ba vị nhất phẩm, mười ba cao thủ Địa Bảng.
Việc này đã và đang truyền bá khắp thiên hạ, chấn động toàn bộ thiên hạ.
Cô Minh Nguyệt biết việc này có ý nghĩa thế nào.
Trước khi phá giải được thủ đoạn của Vô Tướng thần tông, e rằng bọn họ không thể làm gì Sở Hi Thanh.
Hai người Vấn Thù Y và Lý Trường Sinh liên thủ, dù là những tồn tại Siêu Phẩm kia thì cũng phải nhượng bộ lui binh, không thể tranh phong chính diện.
Ngoài ra, còn có một việc khác để hắn không thể không ở lại Thiết Kỳ Bang.
Một tháng trước, Quỷ Ảnh – Hà Thất bỗng nhiên xuôi nam, sau khi vượt qua sông Thần Tú thì không biết đi đâu.
Người này có thể đang ẩn núp ở gần Đông Châu, ý đồ không rõ.
Đồng thời, giang hồ cũng có lời đồn, nói Quỷ Ảnh – Hà Thất có ý từ bỏ lá cờ Nghịch Thần Kỳ rồi.
Đây là một chuyện rất có khả năng.
Từ khi Quỷ Ảnh – Hà Thất lấy được lá cờ Nghịch Thần Kỳ đến giờ, hắn chẳng những không lấy được chỗ tốt nào, trái lại còn bị người ta đuổi giết và vây bắt hơn một năm trời.
Đoạn thời gian này, có thể nói Quỷ Ảnh – Hà Thất rất khổ sở.
Ngày ngày ăn gió nằm sương thì cũng thôi, còn phải cảnh giác và lo lắng lo sợ.
Cô Minh Nguyệt nghĩ thầm, nếu đổi thành mình, cũng sẽ không chịu nổi.
Còn không bằng bán lá cờ Nghịch Thần Kỳ kia đi cho xong việc.
Vấn đề là, từ trước đến nay, các thế lực đều đã thử liên hệ với Quỷ Ảnh – Hà Thất, nhưng lại không nhận được đáp lại.
Hết lần này đến lần khác, Quỷ Ảnh – Hà Thất lại chạy đến Đông Châu, thậm chí có thể ở ngay gần quận Tú Thủy này!
Cô Minh Nguyệt không thể không lo lắng.
Phải biết, sau lưng Sở Hi Thanh chính là Vô Tướng thần tông.
Người khác có thể trả giá, Sở Hi Thanh cũng có thể trả giá!
“Đường dài mới biết ngựa hay, lâu ngày mới biết lòng người. Muốn được Kỳ chủ tin tưởng, há lại là chuyện một sớm một chiều?”
Cô Minh Nguyệt thu hồi tâm tư.
Hắn cũng lười nói chuyện với hai người này, bình tĩnh chắp tay nói: “Hai vị, ta muốn đi tu hành, cáo từ!”
Nhưng Cô Minh Nguyệt vừa mới cất bước, Tiếu Cuồng Long lại lạnh lùng nói: “Cô huynh xin dừng bước, ta còn có một việc muốn nói rõ với hai vị.”
Cô Minh Nguyệt cau mày, tạm thời dừng bước chân, giọng nói hắn hơi thiếu kiên nhẫn: “Xin hỏi TIếu huynh có chuyện gì chỉ giáo?’
Ánh mắt Tiếu Cuồng Long cũng có chút không vui.
Thật ra hắn không coi trọng hai tên ngu xuẩn này.
Nếu như có thể, hắn muốn cách xa hai người này, càng xa càng tốt, tốt nhất là không tiếp xúc hai giao thiệp gì với bọn họ.
Chỉ là. . .
Trong lòng hắn tuôn ra một luồng bất đắc dĩ mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận