Bá Võ

Chương 1927: Chúng ta có thể thắng (5)

Thiên Quật nguyên nằm ở phía đông bắc Nghiêm Châu, nhân tộc gọi đó là quận Thiên Lâm.
Nơi này có rừng cây rậm rạp, vô số núi đá cao chót vót, bên trong những núi đá này lại có rất nhiều con đường và hang động tự nhiên, bốn phương thông suốt, là nơi địa hình phức tạp nhất của Nghiêm Châu.
Đây vốn là chiến trường mà Hoàng Hắc Huyền lựa chọn để phân thắng bại với Tần Mộc Ca.
Nhưng tình hình đã phát sinh biến hóa.
Bên phía Thiết Châu truyền tin về, Sở Hi Thanh đã chạy đến quận Thiên Bích, đang trắng trợn truy tìm Cự linh ở bên đó.
Hoàng Hắc Huyền vốn đình áp chế tin tức này năm ba ngày.
Nhưng đám người Dạ Lang tộc và bách tộc ở Nghiêm Châu lại nhận được tin tức từ các con đường của bọn họ.
Ý nghĩ khiêu chiến của mọi người rất mãnh liệt, Hoàng Hắc Huyền không thể không tổ chức buổi họp mặt này.
Có điều, tuy hắn đã dốc hết sức để khuyên can, nhưng trong lòng cũng hiểu, mình căn bản là không ngăn cản được đám người này.
Dù hắn là chiến soái của Bất Chu sơn, nhưng mà Dạ Lang tộc và đám chư tộc Nghiêm Châu đều có ý nghĩ của riêng mình.
Quả nhiên, khi Hoàng Hắc Huyền vừa mới nói hết câu, lập tức có một Cự linh nhất phẩm cao đến 80 trượng đứng lên nói: “Chiến soái đại nhân! Tuy rằng địa hình ở Thiên Quật nguyên phức tạp, nhưng mà Môi Sơn nguyên cũng không kém bao nhiêu.”
“Sở Hi Thanh rời khởi Vô Tướng thần sơn, chính là thời cơ tuyệt hảo. Ta cho rằng mặc kệ hắn có tính toán gì, cũng không thể chạy đến chiến trường trong thời gian ngắn được.”
Người này không hề để ý đến uy nghiêm của Hoàng Hắc Huyền, lời nói rất kịch liệt.
“Đúng vậy! Đây là thời cơ chúng ta chờ đợi từ lâu, không thể vuột mất được. Chúng ta còn có thể phái cao thủ di chặn giết Sở Hi Thanh, dù không giết được thằng nhãi ranh kia, cũng có thể ngăn cản và kiềm chế, đủ để đảm bảo hắn không thể tiến vào Nghiêm Châu trong vòng một ngày.”
“Chiến soái! Không thể lùi nữa. Chúng ta đã nhường quận Thiên Lâm và quận Thượng Điền rồi, lại nhường thêm quận Huyết Thạch và quận Lâm Hạ nữa rồi. Nếu bây giờ nhường thêm quận Thạch Môi, người phía dưới sẽ dao động.”
“Đúng thế! Tốt xấu gì cũng phải thắng một trận, để ổn định lòng quân.”
“Thật sự không thể lùi nữa, mỗi khi chiếm được một nơi, Tần Mộc Ca đều sẽ xây dựng công sự. Không biết bọn họ lấy nhiều thuật sư nhất phẩm như vậy từ đâu, chỉ một ngày mà đã có thể tạo ra một tòa pháp đài kiên cố rồi. Người phía dưới đều lo lắng không thể quay về.”
“Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, Dạ Lang tộc ta cộng thêm mấy ngàn nhân khẩu của các bộ tộc, mỗi ngày đều tiêu hao một lượng lớn lương thực. Miệng ăn núi lở, chống đỡ không được quá lâu.”
“Hiện giờ, đại quân nhân tộc đã kéo dài 3400 dặm, đầu đuôi không thể nhìn nhau. Chỉ cần chúng ta bố trí ổn thoải, tất có thể tiêu diệt một bộ phận trong đó, đánh cho bọn họ trọng thương.”
Hoàng Hắc Huyền nghe đám Cự linh này nghị luận, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày.
Không phải hắn không biết, bên trong Dạ Lang tộc có rất nhiều tiếng bất mãn.
Bọn họ liên tục lùi lại, liên tục nhường đất. Đối với rất nhiều tộc nhân, việc này như là cắt thịt vậy.
Nhưng mà bầy giờ, thật sự không phải thời cơ để quyết chiến.
Hoàng Hắc Huyền muốn nhìn rõ ràng, xem xem Sở Hi Thanh và Tần Mộc Ca có ý gì?
Tần Mộc Ca là quân thần vô địch, chưa từng bại trận, nàng sẽ phạm phải sai lầm như vậy sao?
Khi Hoàng Hắc Huyền đang suy nghĩ cách thuyết phục đám Dạ Lang tộc này, thì hắn lại nhìn thấy một Dực Nhân bỗng nhiên đứng lên.
Tên này thi lễ với Hoàng Hắc Huyền: “Chiến soái đại nhân! Từ khi đại quân nhân tộc đánh vào Nghiêm Châu, bộ tộc chúng ta đã mất ba phần mười ruộng cày và đồng cỏ, trong tộc cũng đang náo loạn. Tại hạ cho rằng, chúng ta nên tìm một thời cơ thích hợp để đánh một trận với đại quân nhân tộc.”
Hoàng Hắc Huyền không khỏi híp mắt lại, ánh mắt bễ nghễ, lãnh khốc: “Ngươi có thân phận gì mà dám nói chuyện ở đây?”
Tại Bất Chu sơn, đám Dực Nhân tộc này đều là tiện nô, địa vị chỉ cao hơn nhân tộc.
Bọn họ không chỉ không có tư cách nói chuyện trước mặt hoàng tộc Cự linh, mà còn đừng hòng thức tỉnh huyết mạch cấp cao.
Những Dực Nhân này còn không có cơ hội tiến vào tứ phẩm, chứ đừng nói là nhất phẩm.
Nhưng mà ở phía nam, lực khống chế của Cự linh với đám bộ tộc này còn lâu với bằng ở Bất Chu sơn.
Khí tức Dực Nhân này cứng lại, nguyên thần bị ý niệm của Hoàng Hắc Huyền chèn ép đến gần như tán loạn.
Nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ, thi lễ thật sâu :”Chiến soái, tuy rằng chúng ta đều hướng về Cự linh thần tộc, nhưng có không ít tộc nhân của ta đang nói, hàng phục nhân tộc cũng không có gì không tốt, ít nhất chúng ta cũng có thể bảo vệ được một ít thổ địa.”
Con ngươi Hoàng Hắc Huyền co rút lại, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía mấy tên Dực Nhân và dị tộc ở phía sau.
Tuy rằng những người này đều cúi đầu không lên tiếng.
Nhưng thái độ của bọn họ đã nói rõ ràng.
Nội tâm Hoàng Hắc Huyền âm trầm, sau đó hơi lắc đầu: “Thôi, như vậy các ngươi chuẩn bị ra tay với bộ nào?”
Theo giọng nói của hắn, sắc mặt của đám cường giả ở đây đều hiện lên vẻ vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận