Bá Võ

Chương 1494: Gan to bằng trời (4)

Ngay khi Sở Vân Vân đang suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc cũng có quyết định, thì nàng lại nhìn thấy một tấm ngọc phù hai màu trước ngực Sở Hi Thanh nổ tung.
Đó chính là thuật Thiên Cương nhất phẩm, Mộng Huyễn Phao Ảnh!
Trong đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân nhất thời mất tiêu cự, hiện ra một chút mờ mịt.
Tâm linh của nàng vốn không yếu ớt như vậy, nhưng giờ phút này, nàng đang hoảng loạn bối rối, để Sở Hi Thanh có cơ hội.
Khi Sở Vân Vân khôi phục lại, nàng phát hiện Sở Hi Thanh không chỉ kề sát nàng, mà còn in môi lên môi của nàng.
Hắn nhẹ nhàng hút, cẩn thận từng li từng tí như đang thưởng thức một món sơn hào hải vị tuyệt thế nào đó.
Trong đầu Sở Vân Vân lập tức sinh ra một loại cảm giác như điện giật.
Toàn bộ đầu óc đều nổ oanh một tiếng, toàn bộ tâm tư đều biến thành một mảnh hỗn độn.
Chân nguyên và sức lực toàn thân nàng đã hoàn toàn mất khống chế.
Sở Hi Thanh lại ôm chặt lấy nàng.
Hắn khóa chặt thân thể mềm mại của Sở Vân Vân lên vách tường.
Dù thân thể của hắn bị lực lượng của Sở Vân Vân tàn phá, vết thương đầy rẫy, thì cũng kiên trì bất động.
Lúc này, đao linh của Huyết Nhai thần đao lại dại ra, thân đao mất khống chế, trực tiếp rơi xuống đất.
Lúc trước, Sở Hi Thanh đã đáp ứng nó, sẽ nhanh chóng tăng huyết mạch Nhai Tí lên tầng mười lăm, để nó hấp thu tinh huyết.
Huyết Nhai thần đao nhất định phải toàn lực trợ giúp hắn đánh một trận với Sở Vân Vân.
Khi đó đao linh liền cố hết sức mà đáp ứng, nó cũng rất muốn cảm nhận võ đạo của Sở Hi Thanh đã lên đến trình độ nào.
Nhưng mà đao linh không thể ngờ được, cái tên tặc tử Sở Hi Thanh này lại có mục đích này.
Nhưng việc này không liên quan gì đến nó nha! Nó tuyệt đối không phải đồng phạm.
Đây là do Sở Hi Thanh lòng mang ý xấu, quả thực là lòng muông dạ thú!
Tiểu Sư Tử ở xa xa cũng ngây người, nó nhất thời quên mất phải áp chế tiểu Tóc Húi Cua, cho đến khi tiểu Tóc Húi Cua thoát khỏi, một móng vuốt vung về phía đầu của nó.
Vào thời khắc cuối cùng tiểu Sư Tử cũng thức tỉnh, vội vàng hóa thành khói lửa để né tránh.
Nó không thể né hết, trên cổ đã xuất hiện vài vết cào đỏ tươi.
Tiểu Sư Tử lại không để ý vết thương của mình, nó vẫn lẳng lặng nhìn hai người kia, hai mắt trợn trừng trừng như chuông đồng.
Trong hai năm nay, đây là lần đầu tiên tiểu Tóc Húi Cua đả thương con Toan Nghê này.
Sau khi âm thầm đắc ý, thì nó lại sinh lòng khó hiểu.
Mà khi nó nhìn theo tầm mắt của tiểu Toan Nghê, toàn bộ cơ thể cũng cứng đờ, trong mắt hiện ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Chủ nhân bọn họ đang làm cái gì?
Đầu Sở Vân Vân đã sắp thành một đoàn bột nhão.
Trong cuộc đời này của mình, Sở Vân Vân chưa bao giờ đoán được là có ngày mình bị như vậy.
Do gia thế hun đúc, từ nhỏ nàng đã vô cùng hứng thú với võ đạo, trước mười tuổi đã đọc tất cả kinh thư võ đạo dưới ngũ phẩm ở trong nhà.
Lúc mười tuổi, do huynh trưởng chết trận nên Sở Vân Vân phụng mệnh phụ thân, bắt đầu tập võ.
Khi đó, do nguyên khí thiên địa biến hóa nên ‘Quy Nhất Thần quyết’ của Thiết Sơn Tần thị có thiếu hụt, Sở Vân Vân không để ý người nhà phản đối, thay tên đổi họ đi đến võ quán Chính Dương ở phía nam để tu hành, sau đó một đường bái vào Vô Tướng thần tông.
Sau đó, võ đạo của nàng tiến mạnh, khi thành niên thì cũng đã đứng ở đỉnh phong của võ đạo phàm thế.
Nhưng mà thiếu nữ nào chẳng mộng mơ?
Dù Sở Vân Vân tập trung vào võ đọa, thì cũng có một quảng thời gian nào đó, nàng mang chờ mong với tình yêu nam nữ.
Nàng cũng dự đoán người mình yêu sẽ là người như thế nào, khi ở cùng nhau thì sẽ như thế nào.
Sở Vân Vân nhìn thấy người khác thành đôi thành cặp, thì cũng sẽ sinh ra chút hâm mộ.
Nhưng bắt đầu từ giờ phút nàng kế thừa chức vị của phụ thân, trong mắt của người khác, nàng không còn là một nữ nhân bình thường nữa, mà là An Bắc đại tướng quân, là đô đốc hai châu Băng và U.
Không lâu sau, lại là Hoành tuyệt vạn cổ, Quân đốc mắt xanh hạng 7 thiên hạ!
Bắt đầu từ thời điểm đó, liền không có ai dám sinh ra bất kỳ ý nghĩ gì không nên có, càng không có ai dám lỗ mãng trước mặt nàng!
Sở Vân Vân biết, trong thiên hạ có rất nhiều người thích nàng.
Nhưng nàng không để đám người này vào mắt, thậm chí không một kẻ nào trong đó dám đứng thẳng nói chuyện với nàng.
Lâu dần, trong mắt Sở Vân Vân chỉ còn có võ đạo, chỉ có quốc gia đại sư, chỉ có đánh trận sa trường.
Mà giờ phút này. . .
Sở Vân Vân rất muốn giơ nắm đấm lên, nhưng toàn thân lại mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào.
Một thân chân nguyên và sức lực của nàng đã mất khống chế, mà ngay cả hai chân cũng như nhũn ra.
Sở Vân Vân rất muốn tỉnh táo lại.
Cái tên tinh trùng lên não khốn nạn này! Hắn lại dám. . .
Đôi mắt xanh lam của Sở Vân Vân đã trợn tròn lên.
Đi vào!
Hắn không chỉ hôn nàng, lại còn dám tiến thêm một bước.
Cái tên gan to bằng trời này!
Hắn lại còn dám quấy biển lật trời ở bên trong!
Càn quấy ngang dọc!
Liều chết dây dưa!
Tham lam cướp lấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận