Bá Võ

Chương 1070: Chứng đạo Vĩnh Hằng (2)

Lúc này, không chỉ có từng luồng từng luồng thần lực hàng lâm xuống nơi đây, ngăn cản hắn diễn luyện, mà Sở Hi Thanh còn phải chống đỡ với lực lượng thời không phản phệ.
Thần Chi Thương của Sở Hi Thanh đã hưởng ứng, Táng Thiên Chi Vũ của hắn cũng đã phát động.
Trảm Thần chi lực và Táng Thiên thần diễm đã hóa thành từng tia lửa đen, giúp đỡ hắn chống đỡ thần lực mạnh mẽ từ trên trời dưới đất kia.
Ấn ký thần ân ở trên đỉnh đầu của Sở Hi Thanh cũng bắt đầu phát sinh biến hóa.
Ấn ký của Thái Sơ Huyền Nữ không có động tĩnh gì, nhưng ấn ký của Lê Tham và Táng Thiên lại phát ra những ánh sáng mạnh mẽ.
Từng tia từng tia thần lực màu đỏ tươi buông xuống, khiến cho ngọn lửa đen trên người Sở Hi Thanh càng lúc càng mạnh hơn.
. . .
Cùng lúc đó, ở bên ngoài lối vào bí cảnh, tại tòa tháp đá cổ điển thô lỗ kia.
Đại trưởng lão Chiến đường Ngạo Quốc đang tọa trấn ở nơi này, hắn bỗng nhiên cảm ứng được gì đó, liền ngẩng đầu nhìn về phía không trung.
Lực lượng thời gian và không gian ở quanh nơi này đã bị nhiễu loạn, bầu trời kia cũng biến thành hai màu âm dương, tựa như bị chia cách thành hai nửa.
Ánh mắt Ngạo Quốc nghiêm túc: “Tất cả nhị phẩm trở xuống đều lùi ra ngoài 300 dặm, không! Lui ra một ngàn dặm, càng nhanh càng tốt!”
Lúc này, sau khi tất cả mọi người ở chung quanh nghe thấy lời này đều không do dự mà lùi về phía sau.
Bọn họ đều sử dụng thân pháp, dùng hết tốc độ để phi độn ra phía xa xa.
Dù là mấy vị trưởng lão của Huyền Minh phái, Tuyệt Bích kiếm phái và Vĩnh Hàn cung cũng không ngoại lệ.
Nơi này phát sinh biến hóa để cho bọn họ kinh hồn bạt vía, kiêng kỵ đến cực điểm.
Thanh Hư Tử chắp tay sau lưng, cố gắng nhìn vào nơi sâu xa trong bí cảnh, nhưng lại bị lực lượng thời gian không gian ngăn cản, không thể thấy được gì.
“Đến cùng thì Mộc Kiếm Tiên muốn thế nào? Một thức kiếm pháp đó cũng không chỉ là để thoát vây. . .”
Tuy rằng hắn đang ở lối vào bí cảnh, cách xa mấy ngàn dặm nhưng vẫn có thể duy trì liên lạc với Vô Tướng thần sơn.
“Ta không biết, hình như đang muốn chém đứt dòng sông thời gian? Hành động này hoặc là có thể trọng thương Chúc Quang âm, trì hoãn thần kiếp, không đúng. . .”
Hai mắt Ngạo Quốc trợn to, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi: “Đây rõ ràng là muốn chém đứt thời gian và không gian, chứng đạo Vĩnh Hằng! hắn muốn lấy một Thiên quy đạo luật từ quá khứ, hiện tại và tương lai, để làm căn cơ Vĩnh Hằng cho bản thân.”
Trên Siêu Phẩm, chính là Vĩnh Hằng!
Đại đa số thần linh trên thiên giới, chính là ở cảnh giới này.
Thanh Hư Tử nghe vậy thì sững sờ.
Hắn là người thông minh tuyệt đỉnh, lúc này hơi suy tư một chút là đã hiểu rõ ràng từ đầu đến đuôi.
“Mọi người đều nói tính tình của vị Mộc Kiếm Tiên này ôn hòa điềm đạm, không tranh với đời, thậm chí còn có chút chất phác và đần độn. Bây giờ xem ra. . . tất cả đều lầm to.”
Vị Mộc Kiếm Tiên này cưỡng ép kéo bí cảnh thời gian ra từ dòng sông thời gian, chỉ sợ chính là vì mượn lực lượng của Chúc Quang âm để thành đạo.
“Tranh đấu đại đạo, tranh đấu một đường sinh cơ. Dù tính tình của hắn có ôn hòa đến đâu đi nữa, thì cũng không thể không tranh, bằng không thì đã bị hủy diệt bởi đạo kiếp.”
Ngạo Quốc thật ra cũng rất bất ngờ với tin tức Mộc Kiếm Tiên còn tồn tại đến bây giờ.
Nếu như năm xưa Mộc Kiếm Tiên không vào Siêu Phẩm, chỉ ở cấp độ nhất phẩm, vậy hắn dùng thân Huyết tùng để sống mười mấy hai mươi vạn năm cũng không phải là vấn đề.
Sau khi bước vào Siêu Phẩm mới là phiền phức, khi đó phải ứng đối với kiếp số.
Cứ mỗi khoảng năm trăm năm thì các đời Siêu Phẩm sẽ phải đối mặt với một đại kiếp nạn.
Những kiếp nạn này có hình thức khác nhau, chịu đựng được thì có thể sống tiếp, không chịu được vậy thì trần quy trần, đất về với đất.
Có người nói, cường độ của kiếp nạn sẽ gia tăng theo từng lần. Cứ mỗi năm trăm năm, võ tu Siêu Phẩm phải đối mắt với kiếp nạn mạnh hơn lần trước mấy phần.
Hắn chắp tay sau lưng nói: “Bây giờ phải xem mưu tính của vị này có thành công hay không. Vị này đã mang theo ý quyết tử rồi, hoặc là thành đạo, hoặc là đồng quy vu tận với Chúc Quang âm.”
“Bởi vậy mới có thể thấy được, vị Mộc Kiếm Tiên này quả thực là tấm lòng nhân hậu.”
Thanh Hư Tử thở dài một hơi.
Trước khi vị Mộc Kiếm Tiên này kéo bí cảnh thời gian và Chúc Quang âm đang trọng thương ở trong dòng sông thời gian ra ngoài, hắn cũng đã nghĩ đến biện pháp giải quyết thần kiếp Chúc Quang âm khi mình thất bại rồi.
Lối vào của bí cảnh thời gian cũng nắm ở một dãy núi cheo leo, không có sinh linh sinh sống, có thể đảm bảo sẽ không liên lụy đến phàm nhân.
Đổi thành người khác, dù là võ tu nhân tộc thì cũng có rất nhiều người không quan tâm đến tính mạng đám người phàm nhân.
Bọn họ đều là muốn làm gì thì làm, muốn ra sao thì ra. . .
“Hi vọng hắn có thể thuận lợi.”
Giọng nói của Thanh Hư Tử rất chân thành.
Thần linh đứng về phía nhân tộc bọn họ, thật sự là quá ít quá ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận