Bá Võ

Chương 1902: An Bắc quân là An Bắc quân của tổng soái

Sở Vân Vân không tự chủ được mà nghĩ đến một ngày trước, khi Sở Hi Thanh rút đao ra và nói.
“… Thế gian ngày nay, đao của Sở mỗ mới là đại thế của thiên hạ!”
Khóe môi Sở Vân Vân hơi cong lên.
Tuy rằng tên kia rất khốn nạn, rất xấu bụng, còn lăng nhăng háo sắc, nhưng cũng rất tự tin, đã trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của nàng.
Ầm!
Trường thương của Sở Vân Vân mang theo lồi đình màu đỏ son, một thương đâm xuyên cái tim ông lão cầm đoản thương kia.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả tộc lão Tần gia, nàng xoắn nát thân thể người này thành bột máu.
“Xem ra ta thật sự quá nhân từ với các ngươi. Các ngươi thật sự cho rằng lòng dạ ta rộng lượng đến mức không để ý đến cái chết của phụ thân, không để ý đến thần độc thần chú dằn vặt ta mấy năm nay sao? Thật sự cho rằng ta không có oán hận sao? Thật sự cho rằng cái huyết mạch này có thể trói buộc tay chân của ta sao?”
Trong đôi mắt màu xanh lam của Sở Vân Vân đã tràn đầy ý lạnh, tựa như có thể đóng băng cả thiên địa.
Khóe môi nàng nhếch lên, hiện ra một ý cười đầy chờ mong: “Cảnh cáo một lần cuối cùng, các ngươi còn dám ngăn cản thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của các ngươi! Còn về phần thề không đội trời chung, không chết không thôi gì gì kia, các ngươi cũng có thể thử một lần!”
Trên cánh đồng hoang vu, mấy vị tộc lão Tần gia đều quỳ một chân trên đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Đây không chỉ là vì Tần Tú cầm đoản thương kia chết, mà còn vì lời nói ngậm lấy sát cơ vô tận của Sở Vân Vân.
Mũi thương mạnh mẽ bá đạo và sát ý sắc bén của Sở Vân Vân, cũng mang lại áp lực cực lớn cho bọn họ, để bọn họ không thể đứng thẳng.
Mọi người đều hai mặt nhìn nhau một chút, mấy người trong đó đều cắn răng một cái, từng người thi triển độn pháp, bay về phía xa xa.
Ông lão đầu đầy tóc xanh, khuôn mặt thanh tú kia cũng không thể không lùi lại.
Từ xưa đến nay, thí thân chính là đại tội, là tông pháp không dung, ngàn người công kính, vạn chúng phỉ nhổ.
Nếu Tần Mộc Ca thật sự hạ sát thủ, chém tận giết tuyệt, nhất định sẽ mất hết thanh danh, thân bại danh liệt.
Dù bách tính bắc địa của sùng bái Tần Mộc Ca đến đâu, thì cũng sẽ không đi theo một người máu lạnh vô tình giết chóc cả người thân của mình.
Nhưng mà bọn họ cũng không dám đánh cược, đánh cược vị này sẽ hạ thủ lưu tình với bọn họ.
Huống hồ trong tám người còn lại, có mấy người chột dạ, lo lắng Tần Mộc Ca mượn cơ hội này để báo thù.
Có điều, ông lão này lui ra khoảng năm trăm trượng thì vẫn quay đầu lại nói: “Mộc Ca, việc phụ thân ngươi triệu hồi ngươi từ Vô Tướng thần tông về, Tần Phi đích thực là đã tham dự bức bách. Ba năm trước, hắn cũng bị Tần Phụng Tiên đầu độc, tham dự một ít việc bí ẩn. Vị tộc thúc này của ngươi, đúng là đáng chết.”
“Nhưng mà Tần Tú kia thì thật sự không đắc tội với ngươi. Tính tình hắn ôn hòa, không tranh với đời, mặc kệ là việc phụ thân ngươi hay là chuyện ba năm trước, hắn đều không tham dự…”
Ông lão đã không nói được nữa, bởi vì thương khí của Sở Vân Vân đã ở ngay trước cổ họng của hắn.
Sở Vân Vân nhẹ nhàng nhìn hắn, trong đôi mắt màu xanh lam ngậm lấy ý trào phúng.
Nội tâm ông lão chìm xuống.
Hắn hiểu ý của Tần Mộc Ca.
Trong mắt Tần Mộc Ca, Tần Phi tự nhiên đang chết, nhưng mà Tần Tú cũng đáng chết.
Cái gì mà ‘Tần gia có thể nâng ngươi lên, cũng có thể làm ngươi thân bại danh liệt’, cái gì mà ‘Tần gia và ngươi không đội trời chung, không chết không thôi’… đây hoàn toàn là uy hiếp.
Tần Tú sai là sai ở đây.
Tần gia làm thế nào để Tần Mộc Ca thân bại danh liệt? Làm thế nào để không chết không thôi?
Bọn họ chỉ có ra sức phá hoại cuộc chiến Nghiêm Châu, thậm chí là cấu kết với Cự linh và dị tộc.
Lời nói của Tần Tú ẩn chứa hàm ý như vậy, Tần Mộc Ca há có thể dung tha?
Tần Tú nói lời này, hắn chắn chắn phải chết.
Dù là Tần Mộc Ca không có thù oán với Tần Tú, thì cũng phải lấy mạng của hắn.
Ông lão cũng không sợ hãi thương khí của Tần Mộc Ca.
Hắn chỉ lùi lại năm mươi trượng, để cho cổ họng của mình không còn đau nhói, có thể mở miệng nói chuyện.
Ông lão này nhìn Sở Vân Vân với ánh mắt cực kỳ phức tạp: “Mộc Ca, ngươi thật sự thay đổi rồi, tâm tính và thủ đoạn đều tàn nhẫn hơn trước kia gấp trăm lần.”
Sắc mặt Sở Vân Vân lạnh lùng, không hề bị lay động.
Ba năm rưỡi trước, nàng bị chúng bạn xa lạnh, bị người chí thân hại chết.
Nhờ Điên Đảo âm Dương của Sở Phượng Ca mới may mắn khởi tử hoàn sinh, trở về từ cửu u hoàng tuyền.
Thử hỏi tâm tính của nàng có thể không thay đổi sao?
Trong quá khứ, nàng luôn khoan dung cho bọn họ. Trừ phi những người này phạm vào tội nặng, bằng không thì nàng cũng sẽ không lạnh lùng hạ sát thủ với những tộc nhân này.
Chín năm trước, nàng đã phát hiện rất nhiều người trong Thiết Sơn Tần thị đều trong ngoài bất nhất với nàng.
Khi đó, bởi vì Sở Vân Vân không có quá nhiều chứng cứ, nên không lựa chọn thanh tẩy quy mô lớn. Nàng không thể không bắt đầu từ con số không, tự mình xây dựng thân quân Thần Sách Đô.
Nhưng mà bây giờ, hai chữ huyết mạch này đã không thể ràng buộc Sở Vân Vân nữa, cũng không thể trói buộc thương của nàng nữa.
Nhưng câu nói tiếp theo của ông lão kia lại làm cho thân thể mềm mại của nàng hơi run lên: “Hôm nay ta tình nguyện nhìn thấy ngươi bắt hết tất cả bọn họ, phế bỏ tu vị của bọn họ, đưa bọn họ vào lao ngục. Chứ cũng không muốn nhìn thấy ngươi để bọn họ chạy.”
Hắn lại phát ra một tiếng cười thảm: “Mộc Ca, ngươi vẫn là muốn để bọn họ chết! Đây là kế sách ‘Trịnh Bá khắc Đoạn vu Yển’, là phương pháp dục cầm cố túng! Ngươi đang ép bọn họ phải ra tay phá hoại cuộc chiến Nghiêm Châu, ép bọn họ cấu kết với Cự linh, ép bọn họ làm bạn với Tần Phụng Tiên.”
“Đây là thủ đoạn mà Tần Mộc Ca quá khứ không bao giờ dùng. Như vậy thì ngươi mới có thể quang minh chính đại thí thân, mới có thể vì đại nghĩa diệt thân!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận