Bá Võ

Chương 2536 - Hủy Diệt chi chủ (2)

Táng Thiên lại rơi vào trầm tư.
Thần Phổ Chiếu nói không sai.
Nếu như có ‘Bàn Cổ tinh hồn’ mới xuất hiện, nhất định nó sẽ rơi vào tay Thánh hoàng đời thứ ba.
Thật ra nếu nói huyết mạch gần Bàn Cổ nhất, vậy không nghi ngờ là Táng Thiên hắn.
Dù là Lê Tham và Tử Vũ, huyết mạch cũng mạnh hơn tất cả những kẻ dưới Tổ thần, ngoại trừ Bạch Đế Tử và Ty Thần và các đế quân.
Nhưng bọn họ chịu sát lực và huyết tế quấy nhiễu, vĩnh viễn không thể nhận được ưu ái của ‘Bàn Cổ tinh hồn’.
Chỉ có Xiển Thiên chi pháp của Huyền Hoàng thủy đế, Già Thiên chi pháp của Thánh hoàng đời thứ ba, có thể để các thần không tìm thấy mục tiêu huyết tế, không thể ô nhiễm.
Thôi…
Táng Thiên lại nắm chặt tấm khiên và chiến phủ của mình.
Thật ra hắn cũng đã có ý nghĩ từ bỏ ngưng tụ hành tinh, đồng quy vô tận với một vị Tổ thần rồi.
Chỉ là không biết mình có thể làm được hay không mà thôi.
Những Tổ thần kia rất kiêng kỵ hắn, cũng không biết nội tâm của Táng Thiên hắn đã có chút mất tự tin với bản thân mình.
Lực lượng của hắn vẫn mạnh như cũ, nhưng lại không thể xác định là mình sẽ mất lý trí vào lúc nào, sẽ nhập ma vào lúc nào.
“Bệ hạ còn nhờ ta chuyển cáo, Thần Bàn Nhược sẽ không ngăn cản ngươi, hắn muốn chính là để ngươi nhập ma và ngã xuống trước khi sao La Hầu vỡ vụn. Bây giờ sao La Hầu đã nát, nghi thức của hắn chỉ còn một nửa.”
“Như vậy ngươi nhập ma vào lúc nào, cũng không còn quá quan trọng nữa, dù sao trạng thái hiện giờ của Thần tôn cũng không thể chống đỡ được đến bảy ngày sau. Nếu ngươi có thể nhập ma vào lúc này, hắn sẽ càng vui hơn.”
Thần Phổ Chiếu nói tiếp: “Liên minh của Thần Bàn Nhược và các thần đã xuất hiện kẽ nứt, có lẽ hắn còn hi vọng Thần tôn suy yếu các thần, từ đó ép các thần phải ỷ vào hắn, ngoài ra, âm Thần và Dương Thần cũng sẽ ngồi xem.”
Hắn muốn nói, thật ra đối thủ chân chính của Táng Thiên chí có mấy vị Tổ thần thôi.
Nhưng Táng Thiên lại lắc đầu: “Không cần nhiều lời, đã không quan trọng…”
Mặc kệ đối thủ mạnh hay yếu, nhiều hay ít, tiếp theo cũng vẫn là quyết tử một kích mà thôi.
Táng Thiên đã chọn được đối thủ rồi.
Hắn nhìn thấy một đoàn màu xanh lam trong ngàn tỉ thần quân kia.
Còn có một tòa đảo băng lơ lửng giữa trời có tạo hình như chiến hạm kia.
Trong các Bàn Cổ chúa tể, lực lượng huyết mạch của Băng Thần – Huyền Đế tương đối gần với Bàn Cổ, vì vậy nhận được ‘Bàn Cổ tinh hồn’.
Rồi lại do hắn liên tục bị âm Thần, Phong Thần, Thủy Thần, Côn Bằng, Huyền Vũ cướp đoạt lực lượng, cho nên trở thành một Bàn Cổ chúa tể yếu kém nhất.
Vị này ngã xuống, cũng sẽ củng cố quyền bính của Vấn Tố Y trong lĩnh vực hàn băng.
Nếu như hắn đoán không sai, có rất nhiều người đang hi vọng tên này chết.
Dòng dõi của Băng Thần cũng không có nhân vật nào quá mạnh mẽ.
Táng Thiên tiếp tục thổ nạp nguyên linh thiên địa.
Hắn vừa khôi phục lực lượng, vừa tru diệt sát linh quanh người.
Táng Thiên không hề nương tay, thanh trừ những sát linh này, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng của chúng với mình.
Đáng tiếc, chỉ một khắc sau, các thần đã mất kiên nhẫn.
Thần khí hóa thể của họ vẫn đứng ở xa xa.
Nhưng vô số chiến hạm đã bắt đầu tiếp cận về phía hắn.
Vô số thần hoang dã và thần linh cũng bay ra khỏi chiến hạm, bọn họ sử dụng bí thuật ‘Ngưng huyết tụ mạch’, lấy sức mạnh từ thần quân phía sau, gia tăng lực lượng của bản thân mình.
Mấy ngàn vạn thần quân này, đủ để tạo thành mấy vạn Vĩnh Hằng trung vị, thừa sức tiêu hao lực lượng của Táng Thiên.
Táng Thiên không chờ họ đến gần, đã hóa thành một đạo ánh sáng đỏ ngòm, bay thẳng về phía đông tinh không.
Tất cả thần linh đều không hiểu lắm, nhưng khi Táng Thiên càng ngày càng gần với nhánh quân ở phía đông, rất nhiều thần linh ở nơi này đều phải biến sắc.
Thủy Đức Tinh Quân đứng bên cạnh Băng Thần, sắc mặt hắn đã trắng bệch: “Sao lại vậy?”
Táng Thiên không chỉ không ngưng tụ hành tinh, trái lại còn dùng sát ý phong tỏa nơi này.
Hắn thế mà lại mang theo tâm ý quyết tử để giết đến đây.
Thiên Sương Tinh Quân ở bên cạnh cũng thở dài, nửa quỳ trước mặt Băng Thần: “Thỉnh Thần tôn lùi về sau, trở về hành tinh.”
Chỉ cần Băng Thần – Huyền Đế trở về sao Bắc Minh, thì sẽ có đủ lực lượng đẩy lùi Táng Thiên.
“Xem ra vị này đang nhìn chằm chằm vào ‘Bàn Cổ tinh hồn’ trong tay ta.”
Ánh mắt Băng Thần phức tạp, liếc nhìn Thủy Đức Tinh Quân: “Không ngờ một ý nghĩ sai lầm của 70 vạn năm trước, lại chôn xuống mầm họa ngày nay.”
Ngày xưa, Băng Thần và Thủy Thần vốn là đồng minh vững chắc, bồi dưỡng lẫn nhau.
Thủy Đức Tinh Quân cũng ý thức được tình thế ác liệt, hắn và các dòng dõi khác của Băng Thần đều quỳ xuống: “Thỉnh Thần tôn trở về.”
“Muộn rồi.” Sắc mặt Băng Thần – Huyền Đế lạnh lùng, lắc đầu nói.
Trong các thần, độn pháp của hắn chỉ mạnh hơn Mộc Thần – Linh Uy thôi.
“Các ngươi không coi trọng phụ thần của mình như vậy sao? Cho rằng ta không phải đối thủ của hắn?”
“Phụ thần?”
Đó là Thần Thiên Đông chấp chưởng mùa đông trong bốn mùa, hắn cười khổ một tiếng.
Hiện giờ, Táng Thiên đã là Hủy Diệt và Phá Hư chúa tể.
Tuy rằng hắn đã mất đi lực bạo phát đáng sợ kia, nhưng chỉ tính lực lượng thì vẫn mạnh hơn trước kia.
“Phụ thần, dù hôm nay ngài lưỡng bại câu thương với hắn, thì cũng không phải chuyện tốt với chúng ta.”
“Thời cuộc đã đến, đã không thể không chiến. Các ngươi không cần nhiều lời.”
Băng Thần – Huyền Đế đứng dậy khỏi thần tọa: “Toàn lực một kích đi, các ngươi cần tiêu hao lực lượng của hắn trước.”
Trong mắt hắn lộ ra lửa giận vô tận và sát ý vô cùng.
Bởi vì thời điểm này, Ma thần Táng Thiên đã hủy diệt 10 vạn thần quân dưới trướng mạch Băng Thần.
Tận 10 vạn người, bị hắn đồ sát bằng một đòn.
Vị Chiến thần này sáng tạo ra Đồ Thiên chi pháp, rất thích hợp để tàn sát ở quy mô lớn.
Tại hoàn cảnh này, uy lực trở nên rất khủng bố.
Băng Thần – Huyền Đế nắm chặt song quyền: “Đi thôi, đi nói cho Táng Thiên biết, hắn đã chọn sai đối thủ rồi!”
Muốn đồng quy vu tận với hắn sao? Quả thực là nằm mơ.
Sắc mặt của đám dòng dõi đều tái nhợt.
Nhưng bọn họ vẫn không do dự, dồn dập xông lên phía trước.
Nhất định phải tiêu hao lực lượng của Táng Thiên nhiều nhất có thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận