Bá Võ

Chương 2312 - Ép giết (2)

“Dùng biện pháp này để phòng ngừa tử vong, chỉ là lừa mình dối người thôi.”
Tần Phụng Tiên cũng ngồi xuống: “Chúng ta bắt đầu đi. Đừng tốn thời gian nữa, nơi này cũng không thể chờ lâu, chúng ta liên thủ giúp người loại bỏ võ ý.”
Sở Như Lai hơi chần chờ, cuối cùng vẫn ngồi giữa hai người.
Thư Hoài Thạch và Tần Phụng Tiên lập tức động thủ.
Chỉ một lát sau, từng đạo đao khí phun ra từ trong cơ thể của Sở Như Lai.
“Nha đầu kia bây giờ đúng là có chút thành tựu.”
Trong mắt Tần Phụng Tiên hiện ra một vệt tàn khốc: “Xem ra Càn Khôn Di Tinh Đao và Thiên Địa Phục Nguyên Thác Ý Thần quyết của nàng có tiến bộ rất lớn trong hai năm này. Di Thiên và Phục Thiên chi pháp đều lên đến cấp độ cực cao, Vô Tướng thần tông đã giúp nàng không ít.”
Sở Như Lai nghĩ thầm, Tần Tịch Nhan bây giờ đúng là không phải chuyện nhỏ.
Hai môn võ đạo này đúng là cực kỳ phù hợp với Nhai Tí Đao.
Càn Khôn Di Tinh Đao có thể lấy và dời lực lượng, Thiên Địa Phục Nguyên Thác Ý Thần quyết thì lại có thể phục chế các loại võ đạo, đã phục chế tất cả võ đạo của Sở Như Lai.
Nếu không phải Vạn Thần Kiếp của Tần Tịch Nhan vẫn không đủ, sức sát thương cũng hơi kém một chút, thì hắn đã không trốn được rồi.
Nhưng dù sao hai người Tần Phụng Tiên và Thư Hoài Thạch cũng là cao nhân Siêu Phẩm.
Hai người liên thủ, chỉ dùng khoảng hai khắc là đã loại bỏ được toàn bộ võ ý trong cơ thể Sở Như Lai.
“Chúng ta đi!”
Tần Phụng Tiên liếc mắt nhìn về phía trước.
Bọn họ chỉ ngồi ở biên giới tổng đà Xiển môn có hai khắc đồng hồ, trận pháp ở nơi này cũng đã cảm ứng được huyết mạch của dị tộc trên người bọn họ, đã bắt đầu tụ tập lực lượng ép về phía họ.
Lệnh bài trong tay Tần Phụng Tiên đã không áp chế được nữa.
Tòa trận pháp này lấy lực lượng và thiên quy của hơn năm ngàn vị Siêu Phẩm làm căn cơ.
Nếu phát động thì dù là thần linh trung vị cũng khó thoát.
Vết thương của Sở Như Lai cũng đã khỏi hơn phân nửa.
Hắn nhìn hai người này với ánh mắt sâu thẳm, nghĩ thầm hai người này rõ ràng là nhân tộc, tại sao lại bị trận pháp bài xích và nhằm vào?
Chẳng lẽ lời đồn kia là thật? Có người nói một ít võ tu có thể mượn lực lượng thần linh để thay máu, trở thành Cự linh.
Không biết cần điều kiện gì?
Sở Như Lai nghĩ, Thần Châu đã không còn đất dung thân, như vậy mình thay máu khác, ẩn thân trong Trung Thổ rộng lớn cũng là một lựa chọn tốt.
Ba người rời khỏi tổng đàn của Xiển môn, sau đó thi triển độn pháp, tiếp tục bay về phía bắc.
Nhưng chỉ một cái chớp mắt sau, bầu trời bỗng hiện lên một đoàn ánh sáng mạnh.
Một con chim lửa tỏa ra ánh sáng mãnh liệt như mặt trời bỗng nhiên lao xuống từ trên không.
Cùng lúc đó, một giọng nữ chói tai truyền vào tai bọn họ.
“Tìm thấy rồi!”
Cheng!
Theo tiếng kim loại giao phong vang lên, toàn bộ thân thể của Tần Phụng Tiên bị sức mạnh khổng lồ đập bay ra ngoài 30 trượng.
“Sở Mính!”
Hắn nhìn về phía thiếu nữ mặc giáp đen và có ngọn lửa vàng quanh người kia với ánh mắt kinh ngạc.
Còn cả hai con thi thú khổng lồ và dữ tợn bên cạnh thiếu nữ.
Trong đó có một con đầu rồng thân sài, toàn thân là khí đen, chính là thi thú Nhai Tí; một cái khác thì bụng có ba chân, toàn thân màu đen, lại có ‘Thái Dương chân hỏa’ thiêu đốt quanh người.
Tần Phụng Tiên hết sức khó hiểu.
Dựa theo tình báo của hắn, thì năm canh giờ trước Sở Mính vẫn ở bên cạnh Sở Hi Thanh, vì sao lại xuất hiện ở nơi này rồi?
Nơi này chắc quận Tần Hoài tận 13 vạn dặm.
Dù là Dục Nhật thần chu của Sở Hi Thanh thì cũng phải mất một quãng thời gian.
Hắn lập tức hiểu ra, đây là một trong những năng lực của con Tam Túc Kim Ô kia.
Mà sau đòn thứ nhất, giữa hai người liên tục nổ vang.
Đao pháp của Sở Mính như ánh sáng, lại như điện chớp, gần như đồng bộ với thời gian.
Tần Phụng Tiên phát hiện mình dốc hết sức mà chỉ có thể chống đỡ được một phần ba.
Đôi đoản kích của hắn vung múa, thế như sấm vang chớp giật, lực đạt vạn cân, chia cắt thiên địa. Nhin qua thì như gió thổi không lọt, nhưng vẫn không thể phong tỏa đao cương màu vàng kia.
Mãi đến tận khi Thư Hoài Thạch tham gia, liên thủ chống đỡ với hắn.
Nhưng gay go nhất chính là, hai con thi thú sau lưng Sở Mính cũng bắt đầu tấn công.
Tần Phụng Tiên âm thầm chấn động.
Bộ thi khôi này căn bản là không yếu như trong lời đồn.
Nàng đã phát huy được bảy tám phần lực lượng của bản thân, tuy rằng vận dụng kỹ xảo và võ đạo vẫn hơi kém, nhưng mà Sở Mính vẫn có thể lấy lực ép người khi đứng trước mặt hai người họ.
Lấy sức mạnh và tốc độ tuyệt đối, áp chế hai người họ.
Ầm!
Khoảnh khắc này, hai người Thư Hoài Thạch và Tần Phụng Tiên bị thi thú đánh bay.
Bản thân Sở Mính lại rất nhàn nhã, nàng nhìn Sở Như Lai trốn ở sau lưng hai người.
“Phụ thân, đã lâu không gặp!”
Hai mắt Sở Mính lóe lên ánh sáng đỏ, không coi ai ra gì mà nói: “Bệ hạ có lệnh! Đưa ngươi trở về!”
Nàng cầm song đao, khóe môi cong lên, hiện ra một nụ cười quái dị: “Phụ thân sẽ không làm khó ta chứ? Ngươi là nhất phẩm, võ đạo và võ ý đều không tầm thường, cứ chết như vậy thì rất đáng tiếc.”
“Ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ta có thể cầu xin với bệ hạ, luyện chế ngươi thành thi thôi, như vậy thì không cần chết rồi. Sau này chúng ta có thể bất tử bất diệt, thậm chí khởi tử hoàn sinh, chứng đạo Vĩnh Hằng.”
Ngày xưa, khi nàng bị chôn sống thì Kiến Nguyên đế cũng nói như vậy.
Nói là đây là tốt cho nàng, sau này có tiềm lực vô cùng, chưa chắc đã không thể chứng đạo.
Sở Mính cảm giác mình thật sự rất cô đơn.
Nàng nghĩ, nếu có cha của mình đi cùng, vậy cuộc sống của nàng sẽ không còn khổ sở như vậy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận