Bá Võ

Chương 1986 - Thần âm x Thần Dương (3)

Tần Tịch Nhan cũng đoán được tin tức nhị phẩm thượng lần này có thể là cạm bẫy.
Vì vậy sau khi bước ra khỏi Vô Tướng thần sơn, thì vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một.
Tình nguyện uống công vô ích, chứ cũng không muốn bị Tần Phụng Tiên tóm được.
Nếu không phải nàng đã mất sự ủng hộ của Thiết Sơn Tần thị, cũng rất khó thu được tin tức bí dược nhị phẩm thượng, thì nàng thậm chí còn không bước ra khỏi Vô Tướng thần sơn, tuyệt đối không mạo hiểm.
Nhưng tuy rằng nàng cẩn thận chặt chẽ như vậy, cuối cùng vẫn bị đối phương phát hiện tung tích.
Tần Tịch Nhan vừa chạy nhanh, vừa tuyệt vọng nhìn những ngọn núi chung quanh và đường chân trời.
Hiện giờ, sinh cơ duy nhất của nàng chính là tỷ tỷ Tần Mộc Ca của nàng.
Nhưng đến bây giờ, Tần Tịch Nhan vẫn không nhận được hồi âm của Tần Mộc Ca, cũng không tìm thấy tung tích bóng dáng của Tần Mộc Ca.
Trong miệng Tần Tịch Nhan đắng chát, loại cay đắng này còn lan tràn đến lục phủ ngũ tạng, còn rót vào trong trái tim và cốt tủy của nàng.
Cơn đau thấu tim và hối hận đã tràn ngập tâm linh.
Khi gửi lá tin phù kia, Tần Tịch Nhan thật ra cũng không ôm quá nhiều hi vọng.
Những việc nàng làm bốn năm trước thật sự là quá ác độc.
Chỉ vì đố kỵ với tỷ tỷ, bất mãn khi người cha sủng ái mình lại vì tỷ tỷ mà chết, thế mà lại ngầm đồng ý để Tần Phụng Tiên thông qua huyết mạch của mình, tạo thành độc chú với tỷ tỷ.
Trong mắt người đời, đây chính là phản bội, là tâm địa rắn rết, lòng lang dạ sói.
Tần Tịch Nhan nghĩ, nếu đổi nàng thành Tần Mộc Ca, thì nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Vì vậy, ngày hôm nay, nơi này có lẽ chính là nơi chôn thây của nàng, thậm chí có thể còn không có cả hài cốt.
Trong lòng Tần Tịch Nhan tràn đầy không cam lòng.
Tần Tịch Nhan nàng tội ác ngập trời, chết không hết tội.
Duy nhất không cam lòng là cái Quy Nhất Nguyên Chung này lại rơi tay Tần Phụng Tiên.
Trong khoảnh khắc này, một bóng người xuất hiện ở phía trên của nàng: “Tìm thấy rồi!”
Khi tiếng nói này vang lên, một đạo đao khí sắc bén đã đánh đến.
Con ngươi Tần Tịch Nhan co rút lại, chợt rút đao ra, bện thành một mảnh ánh đao như gương sáng.
Nàng tu luyện ở Vô Tướng thần tông hai năm, cũng đã tu luyện Thiên Thù Thần Ý Đao đến đỉnh phong.
Chỉ tiếc là khi nàng sắp được tiếp xúc với Thần Ý Xúc Tử Đao, thì lại bị Sở Hi Thanh tính kế, trở thành trọng phạm của triều đình.
Sau đó, nàng vốn muốn cầu viện thái sư, nhưng lại bị Độc Cô Thủ từ chối không gặp. Sau lần đó thì khốn đốn ở Vô Tướng thần sơn, cũng đánh mất hi vọng tiến thêm một bước trên Nhai Tí Đao.
“Sặc!’
Theo một kiếng kim loại lanh lảnh vang lên, toàn thân Tần Tịch Nhan bị đánh bay ra ngoài, trượt lùi hơn 300 trượng trên mặt tuyết, lúc này mới dừng lại.
Lúc này, trước ngực của nàng xuất hiện một vết thương sâu đến tận xương, miệng cũng phun máu tươi.
Tần Tịch Nhan thậm chí còn không đủ sức để đứng vững, nàng chỉ có thể chống đao trên mặt đất, mới có thể không ngã xuống.
Con ngươi của nàng co rút lại.
Người ra tay với nàng, lại chính là Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm!
“Còn phải nhờ vào Trang huynh, ‘Thần Lực Vạn Lưu quyết’ của Thần Đao môn có thể cảm ứng tất cả sức mạnh lưu động, quả thực là thần kỳ!”
Lúc này, Tần Phụng Tiên cũng lắc mình đi đến phía trên của Tần Tịch Nhan.
Hắn nhìn từ trên cao xuống, sau đó nhíu mày một cái.
“Có thể đỡ được một đao của Trang huynh, ta đã coi thường ngươi rồi.”
Nếu như Tần Tịch Nhan dùng Quy Nhất Nguyên Chung đỡ một đao này, vậy thì tự nhiên là rất nhẹ nhàng.
Nhưng nữ tử này đã không thể sử dụng cái thần khí này, lại còn phải chia lực lượng ra để áp chế thần khí, như vậy mới bất phàm.
Lúc này, Tần Phụng Tiên lại đưa tay hút Quy Nhất Nguyên Chung: “Ngươi cần gì phải khổ như vậy? Lão phu nói chỉ mượn tạm để đối kháng với Tần Mộc Ca thôi, sau khi xong việc sẽ trả lại, vì sao lại không nghe lời? Lại muốn ép lão phu phải ra tay với ngươi.”
Quy Nhất Nguyên Chung rung động càng kịch liệt hơn, nhưng nó vẫn bị Tần Tịch Nhan nắm chặt trong tay.
Lúc này, cánh tay của nàng bị Quy Nhất Nguyên Chung phản phệ, đã bắt đầu nứt toác ra, Tần Tịch Nhan lại không hề hay biết.
Ánh mắt của nàng như tro tàn, trong đầu lại hồi tưởng lại từng hình ảnh ở bốn năm trước.
Tần Tịch Nhan cực kỳ thống hận bản thân mình, hận Tần Tịch Nhan của bốn năm trước!
Tại sao khi đó nàng lại bị mê muội đầu óc? Tại sao lại bị Tần Phụng Tiên đầu độc? Tại sao lại dám mưu hại tỷ tỷ ruột của mình?
Đến khi nhìn thấy thi thể của tỷ tỷ mình, thì nàng đã hối hận rồi.
Hối hận đến tan nát cõi lòng.
Khi đó nàng đã hiểu, tỷ tỷ chính là đại thụ chống trời của nàng, chống cả bầu trời cho nàng, khiến cho nàng không sợ mưa gió.
Mà cái cây đại thụ này, lại bị chính tay nàng chém ngã.
Từ đó về sau, tại trước mặt Kiến Nguyên đế, trước mặt Tần Phụng Tiên, trước mặt Tần Thắng, nàng đều không phải là gì cả.
Tần Tịch Nhan lại chỉ có thể tươi cười lấy lòng bọn họ, không chừa thủ đoạn để luồn cúi, trăm phương ngàn kế để tích trữ lực lượng.
Nàng rất mệt, rất khổ, nàng có một bụng đắng, một bụng oan ức, một bụng buồn hận, nhưng lại chỉ có thể kiềm chế trong lòng, cỗ gắng chống đỡ thân thể để đối mặt với tất cả.
Bôn năm gần đây, nàng không chỉ một lần nghĩ đến, nếu như thời gian có thể quay lại, vậy thì tốt biết bao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận