Bá Võ

Chương 890: Phương Bất Viên (4)

Sở Hi Thanh nhìn người này một chút, chắp tay nói: “Xin hỏi sư huynh là?”
“Tại hạ Phương Bất Viên!” Phương Bất Viên cười, ôm quyền đáp lễ: “Sư đệ, ngươi hẳn là đã nghe nói đến ta?”
Sở Hi Thanh lập tức biết người này là ai: “Thì ra là Phương đại chưởng quỹ!”
Đây là con trai của đại trưởng lão Tuần Sơn viện Phương Chính, cũng là một trong những người mà Kiếm Tàng Phong dặn hắn phải cẩn thận.
Có người nói, kẻ này được gọi là ‘vạn sự thông’ ở trong Vô Tướng thần tông, ngoài ra còn là thương nhân pháp khí, mật thám, thương nhân đan dược, làm ăn tất cả mọi thứ, có thể nói là thần thông quảng đại.
Tuy rằng người này có gia thế hơn người, nhưng lại chưa được chút ân trạch nào của cha mình.
Đại trưởng lão Tuần Sơn viện Phương Chính làm người nghiêm túc chính trực, khốc liệt hà khắc, hoàn toàn không hợp với đứa con Phương Bất Viên này.
Có người nói Phương Bất Viên không chịu gia nhập Chiến đường, Ngự đường và Tuần Sơn đường, lại không chịu khổ công tu hành, lãng phí thiên tư tốt đẹp, chỉ một lòng một dạ muốn làm ăn.
Vì vậy, Phương Chính nhìn thấy Phương Bất Viên liền đánh, gặp mặt liền mắng.
Tướng mạo người này cũng rất thú vị, toàn thân đều không có một chỗ tròn, ngay cả cánh tay và hai chân cũng là bắp thịt cuồn cuộn.
(Phương Bất Viên = Vuông không tròn)
Nhưng Kiếm Tàng Phong đánh giá người này rất nham hiểm, nếu tiếp xúc với hắn thì phải cực kỳ cẩn thận.
Phương Bất Viên nghe vậy thì vui vẻ: “Ngươi nghe cái danh hiệu ‘Đại chưởng quỹ’ này từ chỗ của Kiếm sư huynh đúng không? Hắn nhất định đã nói rất nhiều điều xấu về ta, nhưng mà ta nói với ngươi, đây đều không phải sự thật. Phương mỗ làm ăn đều lấy danh tự làm đầu, ngược lại là Kiếm Tàng Phong kia, nhìn thì thành thật trung hậu, nhưng thật ra đầy một bụng ý xấu.”
Sau đó, thần sắc hắn nghiêm túc, ôm quyền với Sở Hi Thanh: “Mạo muội đến tìm Sở Hi Thanh nói chuyện, thật ra là Phương mỗ có việc muốn nhờ. Tuy rằng bí cảnh thời gian là bí cảnh mà tông môn nắm giữ, nhưng một ít tông phái ở phương bắc cũng nắm giữ lối vào, bọn họ có thể vụng trộm đi vào trong.”
“Vì vậy, mỗi lần mở bí cảnh, tông ta đều sẽ có hai mươi ba mươi người thương vong. Tỉ lệ thương vong này không lớn, nhưng Phương mỗ rất tiếc mạng, không thể không đề phòng, cho nên muốn cầu cái bình an với Sở sư đệ.”
“Bình an?” Sở Hi Thanh không hiểu, hỏi: “Có ý gì?”
“Mời sư đệ chú ý cái ấn quyết này của ta.”
Phương Bất Viên bắt đầu bắt ấn: “Nếu như Phương mỗ gặp nạn trong bí cảnh, sẽ thả một pháo hoa bảy màu. Cái pháo hoa này là độc nhất vô nhị, cách xa mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy. Nếu như sư đệ nhìn thấy, làm ơn ra tay cứu viện.”
“Ngươi có thể kết ấn quyết này, đến khi đó sẽ có linh quang dẫn đường, dẫn dắt sư đệ đến vị trí của ta. Phương mỗ sẽ không để sư đệ đi một chuyến tay không, đến khi đó, mặc kệ có chiến đấu hay không, Phương mỗ đều lấy năm vạn lượng bạc ra để trả ơn. Nếu như kẻ địch khá nhiều, hoặc là tình hình quá nguy hiểm, vậy thì còn sẽ thêm tiền, giá cả không quan trọng.”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, ta còn có thời gian đi cứu ngươi sao? Chính ta còn nguy như trứng chồng, chỉ kém hơn Sở Mính một chút thôi.
Mãi đến khi Phương Bất Viên nói đến bạc, sắc mặt hắn mời hòa hoãn lại.
Tuy nhiên, trong lòng Sở Hi Thanh vẫn hơi khó hiểu: “Vì sao Phương sư huynh muốn tìm ta? Chư vị đồng môn ở đây đều là ngọa hổ tàng lòng. Còn nữa, nếu như sư huynh lo lắng nguy hiểm, ngươi có thể không đi vào mà?”
Phương Bất Viên nở nụ cười thản nhiên: “Nơi này ngọa hổ tàng long, nhưng cũng chỉ có một hai vị là có thực lực có thể so với sư đệ thôi.”
Hắn vừa nói còn vừa cố ý liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Chiêu ở trên vai Sở Hi Thanh một chút.
Con Ngũ vĩ Phong Sinh thú này rất lợi hại, dường như sắp tiến hóa thành Thừa Hoàng rồi.
Có lẽ ngũ phẩm thượng bình thường cũng không phải đối thủ của nó.
Tin tức của hắn nhanh nhạy, biết Sở Hi Thanh còn chém giết Chúc Không Minh và đánh bại Sở Mính, hoàn toàn không phải kẻ yếu.
“Thật ra ta cũng không muốn đi vào bí cảnh thời gian, nhưng mà . . . nhưng mà. . .”
Khi Phương Bất Viên lắc cái đầu vuông, thở dài không thôi, thì một người phía sau hắn lại cười gằn nói: “Hắn là sợ Phương đại trưởng lão đánh gãy chân hắn, không thể không đi một chuyến. Cái tên này nghĩ là đằng nào cũng đi một chuyến, không bằng nhân cơ hội kiếm lời một phen. Vì vậy lần này hắn đi vào, đã mang theo không ít thứ tốt ở trên người, chuẩn bị vào bí cảnh để làm ăn, hắn đang sợ bị người khác cướp.”
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn qua, phát hiện đó là một thiếu niên anh khí bừng bừng, hai tay ôm kiếm, sắc mặt lạnh lùng.
Người này khoảng tầm mười bảy mười tám tuổi, cũng ăn mặc trang phục đệ tử nội môn.
Phương Bất Viên nghe vậy thì cũng không để ý, cười giới thiệu với Sở Hi Thanh: “Hắn là Lãnh Sát Nam, được xưng là Sát Na Kiếm, được ta mời làm bảo tiêu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận