Bá Võ

Chương 691: Ngọa hổ tàng long (5)

Vì vậy, Sở Hi Thanh chỉ dùng một nhánh quân khoảng ngàn người của Tây Sơn Đường để đề phòng chuyện bất ngờ, đám người còn lại thì đều đi ra chém giết.
Tây Sơn Đường bây giờ, vẫn không có thực lực công thành, cũng không thể nào mạnh mẽ tấn công thành Tú Thủy dưới sự kiềm chế của quân Thiên Bình ở bên kia sông.
Hơn nữa, một khi công chiếm thành Tú Thủy, như vậy tính chất của trận chiến này sẽ thay đổi. Đó chính là dựng cờ tạo phản, không còn giới hạn ở phạm vi dân biến nữa.
Đến khi đó, mặc kệ là địa chủ ở Tây Sơn, hay là những thợ săn và tiều phu kia, tất cả sẽ do dự chần chừ, thấp thỏm.
Tạo phản và dân biến là hai hành vi khác nhau, áp lực mang lại cũng khác nhau.
Sở Hi Thanh không định hành động lỗ mãng.
Dù cho ngày nào đó hắn quyết định dựng cờ tạo phản, cũng sẽ cố gắng làm cho tất cả mọi người bất tri bất giác, cam tâm tình nguyện bước lên thuyền của hắn.
Tuy nhiên, có thể không công thành, nhưng nhất định phải gạt bỏ quận quân và tộc binh của các thế gia trong thành Tú Thủy.
Hắn muốn làm chính là dùng tất cả sức lực để giết chết, trừ khử tất cả kẻ địch trong tương lai, giảm bớt áp lực cho bản thân!
Sở Hi Thanh tuyệt đối không cho phép chuyện một nhánh quân liên quân thế gia Tú Thủy thứ hai có thể uy hiếp đến Tây Sơn Đường.
Cái gọi là “Nhân từ thì không nắm được binh quyền”.
Nếu lúc này hắn có bất kỳ ý nghĩ nhân từ nào, tương lai sẽ có thể trở thành lý do để hắn thất bại.
Mà ngay khi quân Tây Sơn càn quét chiến trường, Sở Hi Thanh tự mình dẫn 1500 người đi đến bến tàu phía đông thành, bước vào tổng đà Thiết Kỳ Bang.
Bến tàu phía đông đã là một mảnh tàn tạ.
Lúc trước, liên quân Tú Thủy đã phái ba ngàn người đến chiếm đóng khu bến tàu, tấn công tổng đà và gia quyến của bang chúng Thiết Kỳ Bang ở quanh bến tàu.
Hiện giờ, tinh nhuệ của Thiết Kỳ Bang đã được rút đến Mi gia trang để hộ pháp cho Thiết Cuồng Nhân, cho nên không đủ người canh giữ.
Người chèo thuyền và cu li trên bến tàu cũng biết chuyện Thiết Cuồng Nhân ngã xuống, tất cả đều là lòng người bàng hoàng, hoang mang lo sợ.
Một ít người có tâm lý yếu ớt, chỉ cảm thấy trời cũng sắp sập xuống.
May mắn là có rất nhiều cu li trong đó nhận ân đức của Thiết Cuồng Nhân, dù biết tin Thiết Cuồng Nhân qua đời, bọn họ vẫn cầm đao lên, tham gia phòng thủ.
Vì vậy, mãi cho đến khi liên quan thế gia Tú Thủy bị phá tan, bên phía tổng đà cũng chỉ có một số phòng ốc bị phá hủy, người thì không bị tổn thất quá lớn.
Khi Sở Hi Thanh suất lĩnh 1500 bang chúng, dựng cờ Tây Sơn Đường chạy đến nơi này, ba ngàn liên quân Tú Thủy đã nghe tin mà bỏ chạy, chẳng mấy chốc đã chạy vào trong thành Tú Thủy.
Lúc này, toàn bộ bang chúng của Thiết Kỳ Bang và cu li ở bến tàu, tất cả đều quỳ xuống.
“Chúng ta tham kiến Thiếu kỳ chủ!”
Lúc này, rất nhiều người đều là hai mắt ửng đỏ, thậm chí là rơi nước mắt.
“Thiếu kỳ chủ uy vũ! Ta còn cho rằng Thiết Kỳ Bang chúng ta xong đời, dự định đồng quy vu tận với đám tạp chủng kia.”
“Trận chiến vừa rồi quá hay! Thật là hả lòng hả dạ! Ta chỉ hận không thể giết sạch đám tạp chủng trong thành.”
“Thiếu kỳ chủ, lão kỳ chủ bị chết oan uổng! Ngài nên báo thù rửa hận cho lão kỳ chủ!”
“May mắn! May mắn! Chúng ta vẫn còn Thiếu kỳ chủ để dựa vào, còn có Thiếu kỳ chủ làm chủ cho chúng ta! Thiết Kỳ Bang chúng ta không đổ!”
“Lão kỳ chủ đã có lời, nếu lão nhân gia người gặp điều không may, Thiếu kỳ chủ sẽ kế thừa! Từ nay về sau, ngài chính là kỳ chủ của chúng ta!”
Sở Hi Thanh cũng lười ra vẻ, hắn bước nhanh như gió, trực tiếp đá cho mây tên đầu lĩnh một cước: “Đứng lên! Khóc sướt mướt như đàn bà! Bây giờ là lúc nào? Quân Thiên Bình còn ở bên đối diện, quỳ ở đây là để chờ bọn họ chặt đầu sao?”
“Tất cả dẫn người chuẩn bị thuyền cho ta, triệu tập tất cả huynh đệ ở Cổ Thị tập và bến tàu đi! Ta muốn các ngươi động viên tất cả các thuyền có thể động viên, tất cả người có thể động viên. Đem tất cả cung nỏ của chúng ta mang lên thuyền, thanh thế càng lớn càng tốt.”
Mấy người nghe vậy thì rùng mình, lúc này dồn dập dẫn người đi về mấy chiếc thuyền kia.
Mà lúc này, người chèo thuyền và cu li ở bến tàu cũng ầm ầm hưởng ứng.
Khi bọn họ nghe tin Thiết Cuồng Nhân chết trận, chỉ cảm thấy trời đất tối tăm.
Đó là chỗ để bọn họ dựa vào, thậm chí là tín ngưỡng của bọn họ, lúc này lại đột nhiên sụp đổ, làm cho tất cả mọi người đều chột dạ, tâm thần hoảng hốt, chỉ cảm thấy không nơi nương tựa.
Nhưng khi tất cả mọi người đang hoảng loạn, bọn họ tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh dẫn dắt Tây Sơn Đường, đánh tan quận quân Tú Thủy và liên quân thế gia Tú Thủy.
Điều này làm cho tinh thần của tất cả mọi người rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận