Bá Võ

Chương 2171 - Chiến thần bất bại (2)

Thần Phổ Thiên lại nói tiếp: “Kéo đổ Vũ Liệt thiên vương Minh Thiên Thu, đó là kế hoạch của các đế quân. Người này là Chân Linh của năm môn thiên quy Thần Lực, Bất Phá, Bất Khuất, Kim Cương và Vĩnh Hằng, bốn loại đầu thậm chí còn tiếp cận Thánh Giả.”
“Cho nên khi đó chúng ta bị Táng Thiên và Thánh hoàng đời thứ ba kiềm chế, nhưng vẫn cố gắng điều động lực lượng. Khi đó có 27 vị thần linh hạ vị tham dự thần kiếp, 9 vị thần linh trung vị.”
“Hơn nữa, trừ bọn họ ra thì còn có Hoàng Xích Hải của Dạ Lang tộc tự lập Thiên đế của Thần Châu. Khi đó là thời điểm Dạ Lang tộc mạnh mẽ nhất, bọn họ từng đánh vào Thiết Bích sơn mạch, chiếm được nửa Thần Châu.”
“Tuy rằng bọn họ bị Vũ Liệt thiên vương kia trục xuất ra ngoài, Vũ Liệt thiên vương vẫn nắm giữ hai ngàn vạn đại quân Cự linh, còn có hơn 30 vạn cấm vệ quân hoàng đình Dạ Lang, mỗi một người đều có tu vị lục phẩm, chất lượng cao hơn lúc Tần Mộc Ca tiêu diệt bọn họ nhiều lắm.”
“Ngoài ra, sức chiến đấu của Hoàng Xích Hải cũng có thể chống lại một vị thần linh trung vị. Hai vị chiến soái dưới trướng hắn cũng có thực lực thần linh hạ vị, bọn họ còn có Tham Lang Tinh Quân che chở.”
“Mà khi đó, tất cả bộ hạ dưới trướng Vũ Liệt thiên vương đều đã hết tên cạn lương. Cung nỏ đã tiêu hao sạch sẽ, lương thực không đủ nửa tháng. Nhưng mà trận chiến này, 27 thần linh hạ vị đã chết mất 26 người. Chỉ còn lại một mình Thần Hổ Xương, sau đó bị phong ấn trong Vạn Ma quật.”
“Hoàng Xích Hải và hai chiến soái dưới trướng, cộng thêm 30 vạn cấm vệ quân và 100 vạn Cự linh thất phẩm tham gia trận chiến này, tất cả toàn quân bị diệt. Sau trận chiến này, Dạ Lang tộc liền rơi vào suy yếu, không chỉ không thể đối kháng với Bất Chu sơn, mà còn mất thần quyến của Tham Lang Tinh Quân.”
“Cái này không đúng!” Thần Tịnh Ly rất khó hiểu: “Lẽ nào các ngươi không theo dõi quá trình của trận chiến này sao? Hơn nữa, nếu không ai nhìn thấy Vũ Liệt thiên vương chết trận, như vậy các ngươi xác định hắn chết bằng cách nào?”
“Còn nữa, nếu những thần linh hạ phàm và đại quân của Hoàng Xích Hải đều chết hết, vậy nước Thần Vũ của Vũ Liệt thiên vương diệt vong thế nào? ‘Thần Võ giáp sĩ’ của hắn thì sao?”
“Đây chính là điểm khiến người ta thấy kỳ quái.”
Giọng nói của Thần Phổ Thiên thản nhiên: “Khi đó, ta bị lực lượng của Nghịch Thần kỳ ngăn cản, không thể nhìn xuống phàm giới. Chúng ta sở dĩ xác đinh Vũ Liệt thiên vương đã tử vong, là do tên họ của kẻ này đã biến mất khỏi Thiên Đạo Thạch Lâm. Nhưng đến nay vẫn không thể tìm thấy thi thể của hắn. Còn cả 23 vạn ‘Thần Võ giáp sĩ’ dưới trướng hắn nữa, sau trận chiến đó thì bọn họ cũng biết mất không còn tăm tích.”
“Thật ra thì nước Thần Vũ bị vong trong nội đấu, quân lực của bọn họ vẫn rất mạnh, có khoảng 300 vạn binh mã tinh nhuệ. Nhưng mà Vũ Liệt thiên vương không có đời sau, các đại thần ở trung tâm và quan lại địa phương như rắn mất đầu, từng cái đều tranh quyền tự lập, cuối cùng diệt vong.”
Lúc này, hắn hơi dừng lại một chút, lại nói với vẻ nghi hoặc: “Về phần bảo tàng của Vũ Liệt thiên vương ở phàm giới, nó có liên quan đến quốc khố của nước Thần Vũ. Sau trận thần kiếp kia, đám đại thần của nước Thần Vũ phát hiện bảy phần mười thiên tài địa bảo trong quốc khố đã biến mất, đặc biệt là các loại thần kim quý hiếm.”
“Phải biết, khi đó nước Thần Vũ tuy thiếu thợ thủ công để chế tạo cung nỏ, tên và binh khí cho bọn họ, cũng vì quá nhiều chiến sự mà thiếu khuyết lương thực. Nhưng khi đó toàn bộ của cải phía bắc Thần Châu do Dạ Lang tộc cướp đoạt được đều rơi vào tay Vũ Liệt thiên vương, ngoài ra còn có các triều đình phía nam tiến công lên nước Thần Vũ, đây chính là tích lũy mất vạn năm của nhân tộc đấy.”
“Sau đó những thứ này đều biến mất không còn tăm hơi như 23 vạn ‘Thần Võ giáp sĩ’ kia. Rất nhiều người phàm dưới đều suy đoán, có thể Vũ Liệt thiên vương đã giấu những bảo vật này trước khi thần kiếp diễn ra.”
“Thì ra là như vậy!”
Thần Tịnh Ly hơi gật đầu.
Nhưng vẻ chần chờ trong mắt nàng vẫn chưa biết mất.
Những tin tức này cũng không trợ giúp nàng quá nhiều.
Nếu tên của Vũ Liệt thiên vương không còn trên Thiên Đạo Thạch Lâm, như vậy khẳng định người này đã ngã xuống.
23 vạn ‘Thần Võ giáp sĩ’ đã biến mất kia, cũng không thể sống đến hiện tại.
Bên trong bảo tàng này có thể có trận pháp và cấm chế.
Vấn đề là trận pháp của phàm giới, rất khó uy hiếp một vị thần linh hạ vị…
Thần Tịnh Ly suy nghĩ mãi, vẫn quyết định tiến vào xem một chút.
Đây là thời cơ tốt nhất khi Sở Hi Thanh đi lạc đàn, không vào thử một lần thì nàng không cam lòng.
“Phổ Thiên, coi chừng đám người kia và chuẩn bị đường lui ổn thỏa giúp ta.”
Đoàn linh quang kia lập tức lấp lánh: “Ta sẽ làm hết sức, nhưng ngươi phải cẩn thận.”
Thần Tịnh Ly hơi gật đầu, lập tức đưa tay bắt ấn quyết đánh về cánh cửa màu đen kia.
“Sắc lệnh, ta phải mở cửa này!”
Lúc này, Như Ý chi pháp của Thần Tịnh Ly đã mô phỏng ‘Nghịch Thần chi hỏa’, rồi bao trùm lấy cánh cửa màu đen.
Thần Tịnh Ly hơi nhíu mày, vẫn chịu đựng ngọn lửa màu trắng này thiêu đốt, tiếp tục đốt cánh cửa kia.
Nàng biết ngọn lửa trắng này nhất định là chìa khóa mở bảo tàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận