Bá Võ

Chương 1509: Gia tướng Sở thị (3)

Tẩy Bích Thiên biết, xếp hạng trên Địa Bảng của mình là do Luận Võ lâu cố tình nâng giết mà thôi.
Hắn đoán thực lực của mình chỉ nằm trong khoảng hạng 120 đến 150 Địa Bảng thôi.
Nhưng Tẩy Bích Thiên dựa vào thân pháp siêu tuyệt của mình, dù có phải đối đầu với những cao thủ hàng đầu Địa Bảng, thì hắn cũng có thể thong dong rút lui.
Vấn đề là hắn chưa bao giờ nghe nói đến cái tên Cuồng Kiếm – Phong Tam này ở trong giang hồ cả!
Còn cả vị Vô Cực Đao Quân này nữa, hắn lại có thể lung lạc một cao thủ như vậy.
Lúc trước hắn còn nói với La Dương, chỉ cần Sở Hi Thanh muốn, như vậy hắn có thể mời chào bất kỳ cao thủ nào dưới Thiên Bảng.
Không ngờ lời này lại ứng nghiêm luôn.
La Dương thì lại nhíu chặt lông mày: “n công hỏi Lý Độ Lý giáo đầu? Hắn đã ẩn cư. Tình hình của giáo đầu khá tốt, nhưng chung quy cũng là người hết tuổi thọ, lại tiêu hao không ít nguyên khí trong trận chiến hai năm trước, bây giờ đã là gần đất xa trời, tuổi thọ đã hết.”
Sau đó hắn lại nhìn Sở Hi Thanh với vẻ ngờ vực: “n công quen Lý giáo đầu?”
Tẩy Bích Thiên cũng thu hồi tâm tư, quay sang nhìn Sở Hi Thanh.
“Quen, làm sao có thể không quen chứ?”
Sở Hi Thanh tìm kiếm trí nhớ trong đầu.
Tuy rằng cái này không thuộc về hắn, nhưng hắn cũng cảm động lây.
Trong Sở phủ, vị này xem như là người quan tâm và tốt với Sở Tranh nhất
Trước khi Sở Tranh bị chỉ định Minh hôn và chôn cùng, đại đa số gia tướng của trưởng phòng đều bị Sở Như Lai dùng dương mưu để dẫn ra ngoài kinh thành, bị vô số cao thủ vây giết.
Có người nói, Lý Độ cực lực chống lại, thậm chí còn không tiếc thiêu đốt chút tuổi thọ còn sót lại, lúc này mới khiến cho mấy người Tẩy Bích Thiên chạy thoát.
Sở Hi Thanh cảm thấy bọn họ có lỗi với ông lão này.
Vị Lý giáo đầu này gia nhập Kinh Tây Sở thị là để dưỡng lão, kéo dài tuổi thọ, đến cuối cùng lại là giỏ trúc múc nước, còn trả giá đắt hơn.
“Xin mời chuyển cáo cho Lý giáo đầu, Sở mỗ nguyện lấy ba viên ‘Thất đoạn Thiên Nguyên măng’ có thể kéo dài hai mươi năm tuổi thọ để mời hắn đảm nhiệm chức vị cung phụng của Vân Hải tiên cung.”
Thiết Diện Phán Quan – La Dương lại kinh ngạc: “Ta sẽ chuyển cáo thay ân công, nhưng mà . . .”
Tâm niệm và ý chí của Lý giáo đầu cũng đã chết theo thiếu chủ rồi.
“Lý giáo đầu nhất định sẽ không đáp ứng.”
Tẩy Bích Thiên trả lời thay La Dương.
Hắn cũng nhìn Sở Hi Thanh với vẻ ngờ vực: “Là vì thiếu chủ nhà ta đã bỏ mình, nên hắn đã nản lòng thoái chí, chỉ muốn bình yên hết quãng đời còn lại.”
Lúc này, Tẩy Bích Thiên cũng phát hiện những câu nói này của Sở Hi Thanh rất kỳ lạ.
Sở Hi Thanh không trả lời, mà tiếp tục nhìn vào La Dương.
“Còn có một chuyện, ta được cung chủ và mấy vị hộ pháp đồng ý, mời La tiên sinh tạm thời nhậm chức Hữu chấp lệnh của tiên cung.”
Hắn vừa nói chuyện vừa lấy một cái lệnh bài màu trắng bạc trong tay áo ra, rồi ném cho La Dương.
La Dương nhíu chặt lông mày.
Bây giờ hắn há có thể đi làm Hữu chấp lệnh gì gì đó cho người ta?
Nhưng khi tiếp xúc với cái lệnh bài này, hắn lại kinh hãi.
Bên trong lệnh bài này, ngậm lấy lực lượng Giới Luật cực kỳ mạnh mẽ!
Nghe đồn trong Vân Hải tiên cũng có thần bảo ‘hai sách Giới Luật’, cuối cùng rơi vào tay một nữ đệ tử của Vô Tướng thần tông.
La Dương chủ tu Đại Trung Chính Khí quyết, nếu như thân ở triều đình, có thể mượn lực lượng Giới Luật của triều đình.
Nhưng Vân Hải tiên cung này, cũng có thể cung cấp cho hắn lực lượng tương tự.
La Dương nghĩ thầm, hành động này của ân công đúng là có ý tốt, nhưng lại nghĩ quá đơn giản.
Tẩy Bích Thiên thì lại nghĩ gì nói đấy, hắn cười lạnh một tiếng: “Xem ra Đao Quân thật sự coi chúng ta thành thuộc hạ, có thể muốn làm gì thì làm?”
Sở Hi Thanh lại mỉm cười đầy thâm ý, chắp tay sau lưng: “Nếu hai người các ngươi còn gọi ta là thiếu chủ, còn nhận là thuộc hạ của trưởng phòng Sở gia, vậy thì ta coi các ngươi là thuộc hạ, có gì không được chứ?”
Thiết Diện Phán Quan – La Dương sững sờ.
Mấy câu nói trước của Sở Hi Thanh đã để người ta thấy rất kỳ lạ, bây giờ thì lại càng làm cho người ta khó hiểu hơn.
Thần Quyền Phán Quan – Tẩy Bích Thiên lại giận đến tím mặt: “Câm miệng! Các hạ có ân với huynh đệ chúng ta, Tẩy mỗ không thể không kính ba phần. Nhưng nếu các hạ dám to gan nói lời mạo phạm, Tẩy mỗ. . .”
Hắn mới nói được nửa câu, đột nhiên dừng lại.
Tẩy Bích Thiên ngơ ngác nhìn gương mặt của Sở Hi Thanh.
Hắn càng nhìn lại càng thấy không đúng.
Hắn rất quen thuộc với khuôn mặt này! Cực kỳ quen thuộc!
Lúc bảy tuổi, hắn được gia chủ mang về Sở gia nuôi dưỡng, sau đó tận mắt nhìn thấy thiếu chủ lớn lên.
Đây vốn nên là người mà Tẩy Bích Thiên hắn cống hiến cả đời.
Nhưng mà không đúng, vì sao lúc trước hắn không có cảm giác này?
Đây nhất định là tà pháp! Người này lại dám giả mạo thiếu chủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận