Bá Võ

Chương 1974 - Ta càng mạnh cũng càng cứng hơn (5)

Trong lòng Sở Hi Thanh lại hơi khác thường.
Bởi vì cách đây không lâu, hắn biết được một việc từ trong miệng Thần Xích Hỏa, vị Lê Sơn Lão Mẫu này rất thân mật với Huyền Hoàng thủy đế, nàng cũng chính là con Thừa Hoàng mà Huyền Hoàng thủy đế cưỡi.
Thần Xích Hỏa sinh ra trước thời địa Bàn Cổ khai thiên, lại sống đến ngày nay, cho nên biết rất nhiều chuyện.
Hiếm thấy nhất là Thần Xích Hỏa còn rất lắm mồm, khiến cho Sở Hi Thanh biết được rất nhiều bí ẩn ở thời đại thượng cổ.
Ví dụ như Huyền Hoàng thủy đế được người người sùng kính kia, ngày xưa cũng là bám váy nữ nhân đi lên…
Không đúng, vì sao hắn lại muốn dùng từ ‘cũng’?
Lê Sơn Lão Mẫu đã thu hồi Tuế Nguyệt chi pháp.
Nàng không nói gì, chỉ lạnh nhạt lắc đầu, biểu thị không cần để ý.
Lê Sơn Lão Mẫu lập tức giơ ngón tay elen, chỉ về phương hướng đông nam.
Đó chính là phương hướng Lê Sơn.
Sở Hi Thanh thấy thế liền hiểu, lại chắp tay lần nữa: “Nếu vãn bối có rảnh, nhất định sẽ đến Lê Sơn thăm hỏi!”
Trong lòng hắn lại cảm thấy không chịu nổi.
Trong tay hắn còn rất nhiều việc, cũng không biết lúc nào mới có thể rảnh rỗi.
Lê Sơn Lão Mẫu không biết hắn đang nghĩ gì, nàng chỉ gật gật đầu, liền hóa thành từng điểm linh quang, tiêu tán tại hư không.
Hai cái hô hấp sau, Bạch Tiểu Chiêu mới mở mắt ra, nàng nhìn chung quanh một chút, tò mò hỏi: “Lão Mẫu đi rồi sao?”
“Đi rồi!”
Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười, đi qua tóm tiểu Tóc Húi Cua trên vai Bạch Tiểu Chiêu xuống: “Lần này may mà có ngươi, bằng không ta thật sự không có cách nào bắt lấy tên kia.”
Nếu không bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không muốn Bạch Tiểu Chiêu dùng pháp môn này.
Dú tiểu nha đầu này có phù hợp với Lê Sơn Lão Mẫu đến đâu đi nữa, thì cũng sẽ ảnh hưởng đến nguyên thần và thân thể của nàng.
Sở Hi Thanh cũng không muốn nợ ân tình của Lê Sơn Lão Mẫu.
Lần này, hắn lại không thể không nhờ.
Nếu đổi thành Vấn Thù Y hoặc Sở Vân Vân, bọn họ có thể dễ dàng bắt được Mã Thiên Diễm.
Nhưng thực lực của Sở Hi Thanh bây giờ thì vẫn kém một chút.
Có lẽ hắn có thể giết Mã Thiên Diễm một lần, nhưng không thể hoàn toàn giết chết hắn.
Sở Hi Thanh cho rằng, nếu như lần này không xử lý tốt, cái tên này có thể sẽ trở thành đại họa của mình.
Lúc này, tiểu Tóc Húi Cua ở trong ngực hắn bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu.
Tên tiểu tử này khá uể oải, ánh mắt mệt mỏi.
Sở Hi Thanh thấy buồn cười, liền vuốt ve đầu nó để động viên.
Tiểu Tóc Húi Cua đang ủ rũ vì không thể thăng cấp cùng với hắn.
Nhưng cũng hết cách rồi, chỉ cần có thể tu luyện ra yêu lực, thì thú loại sẽ trường thọ hơn nhân loại.
Nhưng mà tốc độ tích trữ yêu lực của chúng lại tương tự với Cự linh, chậm hơn nhân tộc rất nhiều.
Yêu lực của tiểu Tóc Húi Cua bây giờ vẫn còn kém rất nhiều.
Nó và Sở Hi Thanh đều được hai vị thái thượng trưởng lão giúp đỡ, có thêm nửa năm tu hành, nhưng yêu lực của nó vẫn chỉ có 2800 năm.
Sở Hi Thanh đã không thể đốt cháy giai đoạn, chỉ có thể để tiểu Tóc Húi Cua chờ một chút.
Cần biết, con tiểu Toan Nghê kia của Sở Vân Vân cũng chỉ là tam phẩm hạ mà thôi, yêu lực cũng mới có 3400 năm, không mạnh hơn tiểu Tóc Húi Cua bao nhiêu.
May mắn là ‘cộng sinh’ của bọn họ đã tiến vào giai đoạn thứ tám, đã không cần thăng cấp cùng nhau, bằng không Sở Hi Thanh cũng phải kẹt ở tứ phẩm thêm một thời gian.
Nhưng tiểu Tóc Húi Cua lại rất không vui với chuyện này.
...
Ngay khi Mã Thiên Diễm bị đóng băng, tại Huyết Bức sơn ở cách đó mấy vạn dặm, tông chủ Huyết Bức sơn Chiếu Thế Ma Đăng – Tông Thần Hóa bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn về phía cái đèn lưu ly tám mặt ở trước người mình.
Ngọn lửa bên trong đèn bỗng nhiên đọng lại, cứng đờ tại chỗ, không có bất kỳ biến hóa nào.
Lại nhìn kỹ, có thể phát hiện tầng ngoài còn có một lớp băng mỏng, tỏa ra từng tia ý lạnh.
Ánh mắt Tông Thần Hóa ngưng trọng, hắn vung tay đánh nát ngọn lửa bên trong đèn. Sau đó lại triệu hồi ra một đoàn ma hỏa, nhen lửa ngọn đèn gió này thêm lần nữa.
Nhưng ngọn lửa bên trong đèn gió vẫn không nhúc nhích như cũ, tầng ngoài còn bắt đầu ngưng tụ một lớp băng mỏng.
Ánh mắt Tông Thần Hóa càng ngưng trọng hơn.
Hắn đưa tay cảm ứng lực lượng thiên quy ở trên ngọn lửa.
“Tuyệt Thiên…”
Tông Thần Hóa ngẩng đầu nhìn về phương bắc.
Hàn Thiên chi pháp ở bên trong cũng đáng coi trọng, tuy cấp độ không cao nhưng rất vững chắc.
Có điều, đáng sợ nhất vẫn là Tuyệt Thiên chi pháp ở bên trong.
Tuy rằng không biết vì sao, người phong ấn Mã Thiên Diễm lại không thể phát huy và vận dụng ba loại thiên quy này đến cực hạn, nhưng cũng đủ để phong ấn sức mạnh của Đăng linh này.
Đó là ‘Tuyệt đối đóng băng’, là lực lượng mà Tông Thần Hóa hắn cũng phải kiêng kỵ ba phần.
Tông Thần Hóa nhíu chặt lông mày, không biết vì sao mà nội tâm hắn lại nóng nảy mất kiên nhẫn, muốn xé nát và phá hư tất cả.
Nguyên thần cũng phập phồng bất an.
Lòng dạ và tâm tính nhiều năm của Tông Thần Hóa, thế mà lại không thể trấn áp được, đôi mắt từ từ hóa thành màu máu.
Hắn nhíu mày, lấy ra một giọt chất lỏng trong tay áo, rồi điểm vào mi tâm của mình.
Theo khí tức mát mẻ và lạnh như băng tràn vào, màu máu trong mắt Tông Thần Hóa rốt cuộc cũng biến mất.
Tâm tình bất an, nôn nóng, mất kiên nhẫn, bạo ngược kia cũng từ từ biến mất.
Tiếp đó, Tông Thần Hóa lại hóa thành một chùm sáng màu đỏ thắm, bay thẳng ra ngoài cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận