Bá Võ

Chương 1452: Siêu Phẩm (3)

Sở Hi Thanh nở nụ cười ngượng ngùng, lập tức tiến lên, ôm quyền thi lễ: “Đệ tử gần đây rất bận rộn, không thể thoát thân.”
Thanh Hư Tử nghe vậy thì ‘hừ’ một tiếng. Hắn lập tức phất tay áo, chiếc phù thuyền cực lớn bắt đầu triển khai ở trước người.
“Thời gian không còn sớm, đệ tử có tư cách tham gia bí cảnh thời gian, mau chóng lên thuyền.”
Hắn vốn không định mang Sở Hi Thanh đi.
Tên này bây giờ là một phiền phức, nói là khởi nguồn của tai họa cũng không quá đáng.
Trong đám đệ tử kỳ này, vốn có một bảo bối là Lục Loạn Ly rồi.
Nàng thiên phú rất cao, lại là chủ của Vân Hải tiên cung, bị rất nhiều người mơ ước.
Thanh Hư Tử dốc hết sức bảo vệ thiếu nữ này cũng là rất vất vả, nếu như thêm một cái Sở Hi Thanh nữa, thì hắn thật sự không chịu nổi.
Lục Loạn Ly ở phía dưới lại nhìn Sở Hi Thanh một chút, rồi lại liếc mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp mặc giáp váy kia, vẻ mặt nàng lại hơi chần chờ.
Mãi cho đến khi đại đa số người đều đã lên thuyền, Lục Loạn Ly vẫn chưa quyết định được là có nên đi hay không.
“Đi đi!” Sở Hi Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn nàng nói: “Bí cảnh thời gian bây giờ, đã kéo dài đến tận một năm rưỡi, đủ để ngươi thăng cấp tứ phẩm, không thể bỏ qua. Còn nữa, ngươi coi ta là khỉ động dục à, thấy một cái thích một cái?”
Lục Loạn Ly liền nở nụ cười, nghĩ đến tình cảnh Sở Hi Thanh bị đám sư muội bao vây vừa rồi.
Nàng thản nhiên rút đao bên hông ra, sau đó làm một thủ thế ‘chặt’ với Sở Hi Thanh, lúc này mới bay lên phù thuyền.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy phía dưới mát lạnh.
Hắn không khỏi âm thầm hoảng sợ, những cô gái học võ này, sao người nào người nấy đều bạo lực như vậy?
Không đúng! Phải là vì sao bọn họ không tin nhân phẩm của hắn?
Sở Hi Thanh tự cho rằng mình rất oan uổng.
Nếu hắn thật sự làm gì thì cũng thôi, nhưng mà đến bây giờ hắn vẫn là một đồng nam nha!
Lưu Nhược Hi cũng nhìn Thiết Sơn quận chúa Tần Tịch Nhan với vẻ suy tư.
Sau đó, nàng truyền âm cho Sở Hi Thanh: “Chủ thượng, vị quận chúa này đến Vô Tướng thần tông từ hơn một tháng trước. Nàng từng đến thăm Thiên Lan cư của chúng ta, muốn xem đồ vật Bá Võ Vương điện hạ để lại, nhưng bị ta từ chối.”
“Sau khi nữ tử này vào tông, danh tiếng có tốt có xấu, nửa nọ nửa kia. Có mấy vị sư huynh nói tác phong làm việc của nàng rất giống Bá Võ Vương khi xưa. Chủ thượng, nếu ngài muốn tiếp xúc với nàng, nhất định phải cẩn thận.”
Nàng nói xong câu này, liền bay theo Lục Loạn Ly lên thuyền.
Sở Hi Thanh không khỏi “A” một tiếng.
Lưu Nhược Hi là con gái thuộc hạ cũ của Sở Vân Vân, cha nàng xuất thân từ Thần Sách đô.
Mà kết cục của Thần Sách đô ra sao, tất cả mọi người đều biết.
Từ đó có thể hiểu Lưu Nhược HI có ấn tượng thế nào về Tần Tịch Nhan.
Tuy nhiên. . .
Toàn bộ Vô Tướng thần tông bây giờ, chỉ cần không phải người quanh năm đóng cửa không biết thế sự, thì đều biết Tần Tịch Nhan là do triều đình nhét vào.
Dưới tình huống Huyết Nhai thánh truyền của tông môn đã xuất hiện, còn có một nửa người có hảo cảm với nữ tử này, có thể thấy được thủ đoạn của nàng ra sao.
Theo đám đệ tử lên thuyền, sơn môn liền trống trải hơn nhiều, cũng yên tĩnh hơn.
Sau đó, Sở Hi Thanh thu hồi tâm tư, cười tủm tỉm với thiếu nữ mặc giáp váy, ôm quyền nói: “Quận chúa đại nhân, xin hỏi ngươi tìm ta là có gì chỉ giáo?”
Hắn vừa nói chuyện vừa quan sát thiếu nữ ở trước mắt.
Nữ tử này nhìn qua khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Tuy nhiên, theo lời đồn thì nữ tử này chỉ nhỏ hơn Tần Mộc Ca năm tuổi.
Dáng người Tần Tịch Nhan cao ráo đầy đặn, da thịt non mềm trắng nõn, cũng có một đôi mắt màu xanh lam, ngũ quan thì rất giống Tần Mộc Ca, cũng xinh đẹp tú nhã.
Nàng còn có một đôi mày liễu thon dài, tựa như còn cố ý tu sửa qua, làm cho nàng có thêm ba phần anh khí.
Sở Hi Thanh không khỏi tấm tắc lấy làm lạ.
Tần Tịch Nhan này quả thực là rất giống Tần Mộc Ca.
“Thật ra ngươi nên gọi ta là sư tỷ.”
Tần Tịch Nhan cười, ôm quyền đáp lễ.
Khi nàng vào tông, đã có tu vị tam phẩm thượng.
Tuy rằng vì nguyên do đặc thù, Tần Tịch Nhan bây giờ vẫn không thể lấy chức trưởng lão, chỉ có thể làm đệ tử chân truyền.
Tuy nhiên, quy củ của Vô Tướng thần tông vẫn là kẻ mạnh làm đầu.
“Nhưng cũng không sao, ta là nửa đường nhập môn, mang nghệ bái sư, rất nhiều sư huynh đệ đều chưa quen thuộc với ta, khó tránh khỏi có chút không tình nguyện, thậm chí là đề phòng.”
Tiếng nói của nàng mềm mại nhẹ nhàng, giọng nói lại sang sảng mạnh mẽ, thẳng thắn: “Ta đến tìm sư đệ luận bàn. Sư đệ là người có Nhai Tí Đao số một của Vô Tướng thần tông, có người nói sư đệ đã có thành tựu trên môn đao pháp này, đã luyện Thiên Thù Thần Ý Đao đến viên mãn. Ta muốn nhìn xem Nhai Tí Đao của ngươi, thử xem có thể học trộm một hai hay không.”
Ánh mắt Sở Hi Thanh hơi phức tạp.
Thiếu nữ này quả nhiên là rất giống Sở Vân Vân.
Mặc kệ là ngũ quan hay là cách nói chuyện, thậm chí là động tác, tất cả mọi thứ đều được nàng mô phỏng giống hệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận