Bá Võ

Chương 1595: Nguyên nhân của tất cả

La Hán Tông không khỏi hưng phấn, bao quát cả tò mò: “Tình hình củ thể ra sao, phải vào bảo khố mới biết được, hạt nhất của pháp Điên Đảo âm Dương này, hẳn là nằm trong tòa bảo khố đó.”
Hắn rất muốn nhìn rõ ràng thuật Điên Đảo âm Dương này.
La Hán Tông có linh cảm, trận pháp trong bảo khố này có tác dụng cực lớn với hắn, lợi ích vô cùng.
Sở Hi Thanh thì lại nhìn bản đồ ngôi sao ở trên tinh bàn với ánh mắt phức tạp.
Trong lòng hắn có khiếp sợ, có thấp thỏm, có không hiểu, cũng có tò mò.
Cuối cùng, Sở Hi Thanh cũng hoàn thành việc điều chỉnh phương vị.
Một cái chớp mắt tiếp theo, đám người bọn họ chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mắt là một mảnh muôn màu muôn vẻ.
Chờ đến khi tầm nhìn khôi phục bình thường, bọn họ đã đứng trong một hang động rộng rãi và sáng ngời.
Hang động này chỉ cao ba trượng, nhưng lại có đường kính trăm trượng, toàn thân là hình tròn, vách tường bốn phía đều khảm nạm dạ minh châu, chiếu rọi toàn bộ nơi này.
Phía dưới là một khối thủy tinh trong suốt, tạm thời không biết là chất liệu gì, chỉ thấy có từng điểm từng điểm ngôi sao bị phong ấn ở bên trong, cũng là một bản đồ các ngôi sao, vừa hay ứng đối với tinh tượng lúc Sở Phượng Ca tử vong.
Bên trong hang động còn có hai bia đá đứng thẳng, vừa hay nằm ở vị trí trận nhãn âm dương, đối ứng lẫn nhau.
Vị trí trung ương của hang động lại là vài tờ da thú màu vàng óng và vài viên đá xanh đang trôi nổi.
Sở Hi Thanh nhìn thấy những thứ này thì không khỏi ngây người.
Mấy tháng trước, hắn đã nhìn thấy những da thú màu vàng óng này.
Đó chính là trang sách của hai sách Giới Luật.
Còn về phần những hòn đá kia, Sở Hi Thanh cũng rất quen thuộc, đó chính là mảnh vỡ của Thần Khế thiên bi.
Ngoài ra, bên trong còn có một trang giấy hai màu tử kim.
Đó vốn là một lá bùa đỉnh cấp nhất, có thể dùng để vẽ Thiên Cương phù, Nhưng không biết vì sao, lúc này nó lại tàn tạ không chịu nổi, bị ăn mòn rất nhiều chỗ.
Sở Hi Thanh nhẹ nhàng giơ tay lên, cầm tay giấy vào tay.
Lúc này mới phát hiện, đây là một phong thư Sở Phượng Ca để lại cho Sở Tranh.
---
Con trai Sở Tranh của ta, thấy thư như gặp mặt
Khi ngươi thấy thư này, chắc cũng phải ba năm, năm năm sau rồi.
Khi đó vi phụ đã vĩnh biệt cõi đời, con trai của ta cũng đã trải qua một trận tử kiếp và nghịch chuyển sinh tử.
Nhưng ngươi có thể đi vào đây, chứng tỏ ngươi đã đoạt lại Vạn Tượng tinh bàn gia truyền, có lực lượng đối kháng với hoàng gia, lòng ta rất an ủi.
Nói vậy, ngươi bây giờ nhất định là có vô số nghi vấn, vi phụ sẽ giải đáp từng cái cho ngươi.
Chúng ta nói đến từ khi bắt đầu đi, khoảng tầm 23 năm trước, thiên tử Kiến Nguyên đế đi tuần bắc cảnh thì gặp gỡ quốc sư Vũ Côn Luân, sau đó âm thầm nghị luận ba ngày ba đêm ở trong Thiết Bích sơn mạch.
Không có ai biết bọn họ nói cái gì, nhưng sau khi Kiến Nguyên đế trở lại kinh thành, liền không để ý đến thái sư Độc Cô Thủ và triều đình phản đối, sắc phong Thuật Định Sơn Hà - Vũ Côn Luân làm quốc sư.
Cũng tại nửa tháng sau, vi phụ trúng thần độc thần chú tại một bữa tiệc của bạn bè.
Thần độc này không chỉ phá hủy hy vọng lên tam phẩm của vi phụ, mà còn làm cho vi phụ đau đớn không chịu nổi trong vòng mấy năm sau.
Vi phụ cũng vì thế mà điều tra vài năm, đưa từng người dự tiệc khi đó vào chỗ chết, dùng hình tra tấn bức cung, lại không có thu hoạch gì. Vi phụ lại đi bốn phương để tìm kiếm phương pháp giải độc chú, nhưng vẫn không có thu hoạch.
Thời gian thấm thoát, đảo mắt đã qua mấy thu, độc chú từ từ khốc liệt hơn, vi phụ dùng hết các loại thiên tài địa bảo, lại chỉ có thể kéo dài hơi tàn, là do dự đoán được tuổi thọ không còn bao nhiêu, lại còn nhiều tiếc nuối chưa kịp hoàn thành.
Vì kéo dài huyết mạch Sở gia, vi phụ dùng bí pháp thôi pháp tinh nguyên của bản thân, cuối cùng cũng để mẫu thân ngươi thụ thai. Nhưng mà ta không nghĩ đến, hậu quả của việc này lại là mẫu thân ngươi băng huyết mà chết sau khi sinh, con trai của ta cũng kế thừa thần độc thần chú của ta.
Vi phụ vô năng, lại để con trai của ta sinh ra phải gánh chịu đau khổ và dằn vặt trong mười mấy năm.
Thế nhân đều cho rằng con trai ta vô năng nhu nhược, ta lại biết con trai của ta tâm như bàn thạch, cực kỳ kiên cường.
Có thể chống đỡ lại đau đớn kia mười mấy năm mà không phát rồ, tự tìm đường chết, có thể thấy tâm tính của con ta thế nào.
Vi phụ đặt tên ngươi là Tranh, chính là tranh tranh thiết cốt, con ta không hề phụ kỳ vọng của ta.
Ngươi hờ hững với võ, học văn lại mất tập trung, cũng không quan tâm đến sự vụ trong nhà, mặc cho mọi chuyện ra sao thì ra.
Nhưng đó chỉ là do con ta không thể phân tâm, không để ý đến mà thôi.
Con của ta ngày ngày bị độc chí dằn vặt, há có thể để ý vinh hoa phú quý, tranh quyền đoạt lợi trong trần thế?
Chỉ có vi phụ chịu đựng nỗi khổ của thần độc thần chú, mới có thể biết đối với ngươi mà nói, mọi chuyện trên thế gian này đều chỉ như mây trôi. . .
---
Bạn cần đăng nhập để bình luận