Bá Võ

Chương 1439: Ma Đao (4)

“Ồ?” Thời Tri Mệnh suy tư: “Hai đao đánh bại một Thiên Quân tứ phẩm, chống lại Địa Bảng, thực lực của người này không tầm thường đâu. Nói vậy, hắn cũng sẽ đi khiêu chiến Sở Hi Thanh?”
Cố Kiếm gật đầu: “Chắc chắn sẽ đi, người này coi anh kiệt trong thiên hạ là đã mài đao của hắn, sau khi hắn vượt qua ba vị Thiên Quân kia, đương nhiên sẽ không bỏ qua bị cuối cùng. Trên Thiên Cơ Võ Phổ cũng nói, Thần Ma Đao Quân – Vạn Kiếm Sinh từng chính miệng nói, cái gọi Thanh Vân Tứ Thiên Quân chỉ là hạng người hữu danh vô thực, hạng người tầm thường.”
Thời Tri Mệnh nghe vậy thì nở nụ cười, trực tiếp ném Thiên Cơ Võ Phổ vào trong nước, sau đó lười biếng nằm trên boong thuyền, không muốn làm chuyện gì cả.
Nhập thế được mấy tháng, hắn không chỉ không làm được gì, mà còn bại lộ hành tung của mình, thực sự là xui xẻo đến cực điểm.
Bây giờ hắn nhất định phải thư giãn một chút.
Không chỉ một mình Thời Tri Mệnh. Lúc này, tại phía nam Thần Châu, trong một đình tạ ở Bồng Lai Bất Dạ.
Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch cũng đang đọc một quyển Thiên Cơ Võ Phổ.
“Chỉ thường thôi sao?”
Thương Hải Thạch nghĩ đến bóng người đẫm máu chém giết với hắn kia, thì không khỏi nở nụ cười trào phúng, cũng tiện tay ném Thiên Cơ Võ Phổ vào ao nước bên cạnh.
Sau đó, hắn lấy tiêu ngọc màu đỏ ra, đặt lên môi mình.
Chỉ là Thương Hải Thạch còn chưa kịp thổi, liền nghe thấy một tiếng cười khẽ ở xa xa.
“Mấy năm không gặp, phong thái của Hải Thạch huynh vẫn như xưa.”
Đó là một người trung niên mặc trường bào màu xám, ngũ quan tuấn tú, sống mũi cao vót, thần thái phóng khoáng bất kham.
Theo tiếng nói này rơi xuống, hắn cũng đã bay tới, đi đến bên ngoài thủy tạ: “Xem ra chúng ta đến không đúng lúc, quấy rầy nhã hứng của Hải Thạch huynh.”
“Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm!”
Thương Hải Thạch không khỏi nheo mắt lại.
Khoảng ba mươi năm trước, người này từng đứng thứ 3 Thiên Bảng, từng giao thủ với Độc Cô Thủ hai lần.
Tuy rằng quá trình giao thủ quá ngắn, chưa phân thắng bại, nhưng Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm vẫn có thể thong dong rời đi.
Ngày xưa, khi Thương Hải Thạch bước vào nhất phẩm, đã từng tìm đến Thần Đao môn, lĩnh giáo võ đạo của người này, kết quả bại bởi năm mươi chiêu.
Thương Hải Thạch đưa mắt nhìn về phía người còn lại, chính là đại nội Trực điện giám chưởng ấn Tông Thiên Lưu, cũng là người xếp hạng 21 Thiên Bảng bây giờ.
Ánh mắt Thương Hải Thạch bối rối.
Sao người này lại đi cùng nhau rồi?
“Ta hiếm khi rời khỏi tông môn, muốn tìm bạn cũ uống rượu ôn chuyện, chỉ là trùng hợp gặp mặt hắn mà thôi.”
Vẻ mặt Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm thản nhiên, ngồi xuống trước mặt Thương Hải Thạch: “Còn vì sao vị này đến đây, thì ta không biết.”
Lúc này, Tông Thiên Lưu ôm quyền, vẻ mặt thành khẩn: “Tông mỗ đến đây là vì muốn hỏi Thương huynh chuyện trong Vân Hải tiên cung. Chúng ta muốn biết vị cao thủ thần bí đánh bại Thương huynh ở cửa ải thứ sáu đã dùng võ đạo gì? Thương huynh lại có suy đoán gì với thân phận của người kia?”
Thương Hải Thạch nghe vậy thì châm chọc: “Ai nói với các ngươi là cao thủ thần bí đánh bại ta ở cửa ải thứ sáu?”
Hai người ở đây nghe vậy thì sững sờ.
Bây giờ bên ngoài đều đồn đại như vậy, lẽ nào không phải như vậy sao?
Vẻ mặt Tông Thiên Lưu nghiêm túc: “Xin được biết rõ ràng.”
“Ta không muốn nói.”
Sắc mặt Thương Hải Thạch lạnh lùng.
Chẳng lẽ ta phải nói với ngươi, Thương Hải Thạch ta thua trong tay một thiếu niên chưa đến tứ phẩm sao?
Đông Thiên Vương – Vương Đông Thiên và Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y đều là quân tử, bọn họ cũng không nói một lời về trận chiến này.
Thương Hải Thạch hắn cũng không có đạo lý tự nói chuyện xấu của mình ra.
Đường đường là Kiếm Khí Tiêu Tâm, hạng 15 Thiên Bảng, cũng có sĩ diện.
“Nhưng cao thủ thần bí mà ngươi nói, ta quả thật là biết một chút manh mối.”
Thương Hải Thạch híp mắt, nghĩ đến bóng người trong bóng tối kia: “Người này là một nữ nhân. Am hiểu Tuyệt Thiên chi pháp và Quán Thiên chi pháp, thương pháp cực kỳ bá đạo! Các ngươi muốn biết rõ ràng, không ngại đi hỏi Vấn Thù Y của Cực Đông Băng Thành.”
Hắn không có chút hảo cảm nào với triều đình, nhưng hắn cũng muốn biết thân phận của người thần bí kia.
Mượn lực lượng triều đình, cũng là một phương án tốt.
“Tuyệt Thiên và Quán Thiên?” Tông Thiên Lưu hơi nhướng mày, trong trí nhớ của hắn, chưa từng có cao thủ tuyệt đỉnh nào am hiểu loại võ đạo này.
Người này là ai? Từ đâu xuất hiện?
Lúc này, Thương Hải Thạch cũng không thèm để ý đến tên chó săn này của triều đình nữa.
Hắn nghiêng đầu nhìn nhau với Ma Lưu Đao Vương – Trang Nghiêm.
“Ta mới xem Thiên Cơ Võ Phổ, Thần Đao môn các ngươi bồi dưỡng được một đệ tử tốt, có người nội nghiệp. Tuy nhiên, ngươi đúng là nghĩ thoáng, lại dám bỏ qua đệ tử của mình mà chạy đến ngoài mấy vạn dặm.”
“Lão đệ chê cười rồi.”
Trang Nghiêm khẽ mỉm cười, thần sắc đắc ý mà lại hào hiệp: “Nếu ta cứ đi theo hắn, vậy thì còn gọi là rèn luyện sao? Huống hồ, ngươi đừng thấy tu vị và tuổi tác của hắn có hạn, nhưng vẫn có năng lực bỏ chạy và giữ mạng. Thiên hạ ngày nay, thật sự không có nhiều người có thể giết chết hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận