Bá Võ

Chương 681: Trong sương có quái

Thượng Quan Thần Hạo cười lạnh lùng, dúng vỏ kiếm vỗ vào đầu người của Đô Văn Uyên: “Đúng là Đô Văn Uyên, cái tên này thật xui xẻo, lại gặp phải một tên vô lễ và thô bạo như vậy.”
“Buồn cười chính là tên Sở Hi Thanh kia, tuy rằng tên này nghĩa khí nhưng cũng cực kỳ ngu xuẩn. Rõ ràng là có đường sống lại không đi, nhất định phải bước vào đường chết.”
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt hàm chứa châm biếm mà nhìn về phía đối diện: “Tây Sơn Đường bây giờ, có tư cách đánh với chúng ta sao? Hắn muốn dùng cao thủ để đánh, hay dùng binh lực để đánh? Hay là dùng sĩ khí? Thiết Cuồng Nhân cũng đã chết rồi, đám thủ lĩnh thợ săn và địa chủ ở Tây Sơn kia, dựa vào cái gì mà bán mạng cho hắn?”
Quận úy Thẩm Chu rơi vào suy tư.
Hắn thừa nhận lời nói của Thượng Quan Thần Hạo rất có đạo lý.
Vấn đề là bốn ngàn binh mã ở dưới kia, chính là vốn liếng cuối cùng của Thẩm gia.
Còn cả quận binh. . .
Lần đại bại ở núi Hắc Hùng, hắn dựa vào mấy người Thượng Quan Thần Hạo để gánh vác tổn thất, lúc này mới miễn cưỡng lừa gạt được bên trên.
Nhưng mà Tổng đốc Đông Châu đã rất bất mãn, trước kia không lâu còn gọi hắn đến nha môn Tổng đốc ở Giang Nam, răn dạy hắn một trận đến máu chó đầy đầu.
Nếu như quận quân lại tổn thất nặng nề một lần nữa, Thẩm Chu cho rằng mình nhất định sẽ bị biếm quan.
Lúc này, Long Hành lại đứng dậy, vẻ mặt hắn lạnh lẽo: “Chư vị thế thúc thế bá, xin nghe tiểu chất nói một lời! Hôm nay, muốn nói bnh lực, liên quân chúng ta có hơn hai mươi bốn ngàn ngươi! Trong đó quận quân là binh mã tinh nhuệ nhất trong quận! Muốn nói đến cao thủ, chúng ta có hơn ba mươi lục phẩm thượng, trong đó còn có chín người có sức chiến đấu ngang với ngũ phẩm.”
“Lại có tám người ngũ phẩm, Thượng Quan gia chủ còn có sức chiến đấu tiếp cận tứ phẩm! Vì sao phải sợ Tây Sơn Đường bọn họ? Muốn nói đến sĩ khí, Thiết Cuồng Nhân đã chết, trên dưới Tây Sơn Đường há có thể không lo lắng cho tiền đồ của mình? Há có thể không e sợ quan phủ và triều đình? Chúng ta chỉ cần ép sát, chỉ cần một lần là có thể ép vỡ!”
Long Hành vừa nói chuyện vừa quan sát vẻ mặt của mọi người trên tường thành.
Hầu như tất cả mọi người đều gật đầu, dáng vẻ như đang khen ngợi Long Hành.
Nhưng lại không có ai lên tiếng hưởng ứng.
Ánh mắt Long Hành hơi âm trầm.
Hắn biết những người này không e ngại Tây Sơn Đường.
Tây Sơn Đường đã bấp bênh, đã như mặt trời sắp lặn, có gì phải sợ chứ?
Đám gia chủ này chỉ không muốn tộc binh và gia tướng nhà mình bị tổn thất thôi.
Trên mặt Long Hành vẫn tràn trề tươi cười như cũ: “Còn nữa, chư vị đừng quên Thái thú đại nhân! Thái thú đại nhân và nội phủ thái giám Đông Châu đã đặt bẫy vây giết Thiết Cuồng Nhân, không chỉ chết mấy ngàn binh mã tinh nhuệ, thậm chí thái thú phu nhân cũng chết trận tại Mi gia trang.”
“Thái thú đã hi sinh rất nhiều vì thân sĩ quận Tú Thủy chúng ta, nếu như chúng ta không làm gì cả, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, chỉ sợ sẽ khiến Thái thú chạnh lòng.”
Hắn nói đến chỗ này, sắc mặt mọi người mới hay thay đổi.
Cái này không chỉ là chạnh lòng mà thôi, chỉ sợ sẽ làm cho Thái thú và nội phủ thái giám Đông Châu tức giận lôi đình.
“Long Hành nói rất đúng! Người xưa nói quân coi thần như tay chân, thì thần phải coi quân như tim gan. Từ khi Thái thú nhậm chức đến giờ, đối xử rất tốt và thành thật thật với thân sĩ chúng ta, mà bây giờ chính là lúc chúng ta báo đáp lại Thái thú.”
Mặt Thượng Quan Thần Hạo hàm chứa tán thưởng mà nhìn Long Hành một chút, sau đó liền nhìn về phía Thẩm Chu, ôm quyền nói: “Xin mời Thẩm huynh hạ lệnh, bang chúng của Thiết Kỳ Bang mang binh lâm thành, rõ ràng là có ý định mưu phản. Hôm nay, nếu Thẩm huynh có thể dẫn dắt chúng ta diệt trừ bọn họ, vậy chính là một công lao rất lớn.”
Thẩm Chu cũng lên tinh thần.
Hắn cũng không để ý đến công lao lớn hay không công lao nhỏ gì, chỉ cần có thể bảo vệ cái chức quận úy này, thu hồi tất cả sản nghiệp của Thẩm gia tại Tây Sơn là được.
Thiết Kỳ Bang bây giờ chỉ còn lại một hơi cuối cùng, nếu như bọn họ sợ tổn thất, tránh né không chiến, há không phải để người đời cười đến rụng răng? Tất cả thế tộc của Tú Thủy còn uy vọng để chấn nhiếp bọn đạo chích giang hồ sao?
Thẩm Chu nheo mắt lại: “Truyền lệnh toàn quân, bày trận tại chỗ để nghênh địch! Lấy bảy ngàn quận quân làm trung quân, do Thượng Quan gia phụ trách cánh phải, 1500 người của Long gia xông lên trước, có thể đột kích từ cánh phải, đánh tan đám địa chủ Tây Sơn trong một lần!”
Long Hành nghe vậy, trong mắt nhất hiện lên vài phần tức giận.
Tuy nhiên, sau khi hắn nhìn đám người chung quanh, vẫn cố gắng nhẫn nại xuống.
Từ tháng bảy năm ngoái đến giờ, Long gia gặp đả kích liên tục, thực lực đã không bằng trước kia, đã không có vốn liếng để cò kè mặc cả với những người này.
Hơn nữa, đám địa chủ Tây Sơn kia, quả thực cũng là một quả hồng mềm dễ nắm nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận