Bá Võ

Chương 526: Thiên hộ đại nhân

Hai bóng người kia là một đôi huynh đệ sinh đôi, tu vị của cả hai đều là thất phẩm thượng, lại sở hữu một bộ đao pháp liên thủ, khi thi triển sẽ có sức chiến đấu vượt qua lục phẩm hạ bình thường.
Tuy nhiên, ngay khi hai bóng trắng kia sắp tụ hợp ở trước mặt Sở Hi Thanh.
Một đạo bóng tên màu đỏ bắn thẳng đến từ cách đây mấy dặm.
Vị xạ thủ đang ẩn núi ở trong núi rừng kia, tên của hắn nhanh như điện xẹt, chớp mắt đã bay đến trước mặt, bắn thẳng vào trên bóng trắng kia.
Bóng trắng kia lập tức dừng lại, hiện ra bóng người của một thanh niên áo bào trắng.
Không ngờ mũi tên màu đỏ kia đã đâm thẳng vào cổ họng của hắn.
Ánh mắt của thanh niên áo trắng hiện lên vẻ không dám tin tưởng, hắn đang muốn nhổ mũi tên từ cổ họng ra, nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, cái mũi tên màu đỏ này lập tức nổ tung, làm cổ của thanh niên này cũng nổ thành hai đoạn.
Đầu và thi thể của người này cũng chìm vào trong mặt sông.
Mafl úc này, một bóng trắng khác đã chém đến trước người Sở Hi Thanh.
Đây cũng là một thanh niên áo trắng, trong con ngươi tràn đầy bi thương và hận thù, tức giận.
Tuy nhiên, tất cả sự chú ý của hắn bây giờ, đều đặt ở trên người Sở Hi Thanh.
Làm thịt người này trước, rồi lại đi giết tên xạ thủ kia.
Sở Hi Thanh thì lại thả lỏng hai tay bên hông, vẻ mặt hờ hững mà nhìn hắn, ngay khi song phương tiếp cận đến khoảng cách tám thước, tay của Sở Hi Thanh bỗng nhiên lấp lóe như ảo ảnh.
Truy Phong đao pháp – Không Huyệt Lai Phong!
“Sặc!’
Theo một tia sáng lóng lánh, cổ của thanh niên áo bào trắng kia xuất hiện một vết máu, sau đó đầu và thân thể của hắn tách ra, ngã xuống trước người Sở Hi Thanh, rồi chìm vào trong mặt nước.
Mà lúc này, Thiền Dực đao ma văn của Sở Hi Thanh thì đã trở về vỏ, tựa như chưa từng rời vỏ vậy.
Bản thân Sở Hi Thanh lại không hề để ý, tiếp tục đạp bước đi về phương hướng thuyền quan.
Từ khi hắn tăng Nã Phong Ngự Điện Chi Thủ lên đến tầng thứ sáu. Tạm thời vẫn chưa có một võ tu thất phẩm nào có thể làm cho hắn phải sử dụng tốc độ đao nhanh đến cực hạn của mình.
Thanh niên áo bào trắng vừa rồi, đương nhiên là cũng không ngoại lệ.
Mà lúc này, Bách hộ Chương Minh ở trên thuyền không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, không nhìn về phía đồi núi tươi tốt ở bên bờ sông với ánh mắt không dám tin tưởng.
Đó là một xạ thủ thất phẩm! Hơn nữa còn là thần xạ thủ cấp bậc thất phẩm, có thể leo lên trước vị trí tám mươi của Thanh Vân Bảng.
Sức chiến đấu vượt cấp, có thể sánh vai với một cao thủ lục phẩm hạ.
Còn nữa, đao của Sở Hi Thanh quá nhanh!
Tốt xấu gì thì Chương Minh cũng là cao thủ cấp độ thất phẩm thượng.
Nhưng đao của Sở Hi Thanh lại nhanh đến mức làm cho mắt của hắn không thể nào bắt giữ.
Đây chính là trình độ của hạng 29 trên Đông Châu – Thanh Vân Bảng sao?
Chương Minh cảm giác hô hấp của mình cũng bắt đầu trở nên khó khăn hơn.
“Cung tiễn thủ đâu, bắn hắn cho ta! Đừng để cho hắn lên thuyền.”
Lúc này, Chương Minh đã không rảnh để quan tâm đến Tư Không Hinh.
Tu vị của Chúc công công hơn Tư Không Hinh nửa bậc, lại rõ ràng không phải là đối thủ của kẻ từng là sát thủ kim bài của Sát Sinh Lâu này.
Có điều, Chúc công công vẫn có thể kiềm chế Tư Không Hinh một lúc.
Trái lại là Sở Hi Thanh, một khi để kẻ này lên thuyền, có lẽ sẽ không còn bao nhiêu người trên thuyền có thể sống sót.
“Các người còn đang chờ cái gì?”
Bách hộ Chương Minh trợn mắt nhìn đám võ sư áo đỏ cầm đao mổ lợn: “Còn không ra tay đi? Đừng lằng nhằng nữa, trực tiếp chặt đầu đi!”
Hắn vốn định để đám người này dùng đao mổ heo, lột da cắt thịt người của Tả gia.
Hắn không chơi được lăng trì bằng ngàn đao, nhưng một trăm đao thì vẫn dễ như trở bàn tay.
Nhưng đã đến nước này rồi, Chương Minh chỉ cầu giết người, chỉ cần làm thịt tất cả người của tả gia, vậy coi như hoàn thành nhiệm vụ, có thể rút lui luôn.
Khi đám võ sư áo đỏ kia chuẩn bị chém đầu người Tả gia, chợt có một đám mũi tên bay đến.
Mưa tên này vốn là bắn về phía Sở Hi Thanh, nhưng lại bị hắn chém cho bắn ngược, phản xạ trở lại.
Tùng tùng tùng tùng!
Những mũi tên bát giác kia không ngừng bắn về phía hơn mười tên võ sư áo đỏ cầm đao mổ heo.
Ban đầu, đám người này còn có thể chống đỡ một hai.
Nhưng bọn họ chỉ có tu vị cửu phẩm mà thôi, chẳng mấy chốc đã bị đánh tan, bị mũi tên xuyên thủng thân thể, cuối cùng còn bị đóng đinh trên boong thuyền.
Sở Hi Thanh đã đi đến mạn trái của chiếc thuyền.
Hắn đạp một cái, toàn thân bay lên cao bảy trượng, vượt qua cả độ cao của boong thuyền.
Sở Hi Thanh phát hiện trên boong thuyền không có đối thủ nào có thực lực vượt qua hắn cả.
Khóe môi hắn hơi cong lên: “Tiễn Tiễn, đi giúp Tư Không Hinh đi! Đừng để cái tên thái giám kia chạy thoát, nhất định phải giết chết người này!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận