Bá Võ

Chương 2013 - Chiến

Bên trong màn sáng màu xanh lam, lục tục xuất hiện hai đoạn văn tự.
Lục Loạn Ly: “Ha ha!”
Hai chữ này tựa như đang cười, nhưng lại không có chút nhiệt độ nào.
Cái tên khốn kiếp này vừa chia tay nàng xong, liền chạy đi hẹn hò với Vấn Thù Y.
Rất tốt…
Sở Vân Vân: “Thì ra là như vậy.”
Thì ra tên khốn này đi ước hẹn với giai nhân…
Bảo sao Sở Hi Thanh lại có vẻ mặt như vậy khi chia tay với nàng.
Lúc đó hắn nhìn như lưu luyến không rời, nhưng thật ra là mất tập trung.
Chứng tỏ khi đó trái tim của hắn đã bay về Vô Tướng thần sơn, bay đến Cực Đông Băng Thành rồi chứ?
Sở Hi Thanh đi tìm Loạn Ly, tuy Sở Vân Vân không vui nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng cái tên khốn này còn lén lút chạy đi Thương Châu, chạy đi tìm bà già kia!
Kế Tiễn Tiễn và Lưu Nhược Hi ở tận quận Tú Thủy, cũng tê cả da đầu, không dám rên một tiếng khi nhìn thấy đoạn văn tự này.
Lưu Nhược Hi khoanh tay trước ngực, nghĩ thầm Bá thể của chủ thượng đã mạnh đến mức chủ mẫu cũng không đánh nổi rồi chứ?
Bằng không thì sao dám như vậy… không sợ sao?
Tốc độ tiến bộ của chủ thượng, thật sự làm người ta kính phục vạn phần.
Bạch Tiểu Chiêu vừa mới gửi đoạn tin tức kia, sắc mặt của nàng đã thay đổi, ý thức được không ổn.
Sau khi nàng phát hiện đám cao thủ đại nội kia, nàng không nghĩ gì mà truyền tin cho Sở Hi Thanh ngay.
Nhưng lại không cẩn thận nói lời trong lòng mình ra.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Chiêu như đưa đám, nhìn về phía Phong Tam và tiểu Tóc Húi Cua, hi vọng một người một thú cầu xin thay cho nàng.
Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly nhất định sẽ che chở nàng, nhưng hai người đang ở xa tận vạn dặm.
Huynh trưởng thì lại gần ngay trước mắt.
Phong Tam thì lại mờ mịt, khó hiểu.
Hắn không gia nhập vào nhóm chat Thần Khế thiên bi, cho nên không biết gì cả.
Tiểu Tóc Húi Cua thì nghiêng đầu qua một bên.
Ta cũng không bảo ngươi viết như vậy nha.
Ngươi viết nhật ký, rồi vụng trộm cho chủ mẫu xem thì cũng thôi, lại còn công khai bán đứng chủ nhân, chọc đao sau lưng chủ nhân.
Tiểu Tóc Húi Cua quay lưng về phía Bạch Tiểu Chiêu, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, phát ra tiếng cười ‘khà khà khà’.
Sau này, vương tọa sẽ là của ta…
Bạch Tiểu Chiêu thì lại nghĩ, có nên rời khỏi huynh trưởng một thời gian không? Nên đi ra ngoài du lịch hay không?
Chờ đến khi huynh trưởng nguôi giận rồi trở về cũng không muộn.
Nhưng Bạch Tiểu Chiêu vừa mới có ý nghĩ này, thì bóng người của Sở Hi Thanh đã xuất hiện ở phía sau nàng.
Con ngươi Bạch Tiểu Chiêu hơi co lại.
Đây rõ ràng là Quang âm Thuấn Bộ!
Nàng cũng không dám quay đầu lại, đang định sử dụng lực lượng tuế nguyệt để thoát khỏi nơi này.
Nhưng Sở Hi Thanh lại nhanh hơn một bước, một tay bắt được cái cổ của nàng.
Sở Hi Thanh nắm sau cổ của Bạch Tiểu Chiêu, đưa nàng đến trước mặt mình.
Sở Hi Thanh và nàng nhìn nhau, trên mặt thì là ngoài cười nhưng trong không cười: “Tiểu Chiêu nha Tiểu Chiêu, ngươi có bất mãn gì với huynh trưởng sao? Một đao này của ngươi thật là ác.”
Bạch Tiểu Chiêu giơ giơ móng vuốt, ra sức giãy dụa chạy trốn.
Nhưng sau cổ là một trong những điểm yếu của Thừa Hoàng, vừa bị tóm lấy thì không thể dùng quá nhiều sức lực.
Bạch Tiểu Chiêu chỉ có thể trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy chân thành: “Ta không cố ý.”
Sở Hi Thanh thản nhiên gật đầu: “Đúng, không cố ý thí huynh giết phụ.”
“Đúng là không cố ý nha.”
Bạch Tiểu Chiêu phát hiện Tiểu Tóc Húi Cua đã nhảy lên đỉnh đầu Sở Hi Thanh.
Cái tên này đứng trên vương tại, nhìn từ trên cao xuống.
Bạch Tiểu Chiêu lập tức tức nổ phổi, nàng cúi thấp đầu, vẻ mặt vô cùng uể oải và oan ức: “Ai bảo ngươi dùng Chỉ Thiên Họa Địa? Ta dùng tin phù và phi kiếm đều không liên lạc được, cảm ứng tâm linh cũng vô dụng.”
“Phong tiên sinh nói, chung quanh đây có một lượng lớn cao thủ của triều đình, tất có mưu đồ. Ta sốt ruột nên chỉ biết dùng cách này liên hệ với ngươi, việc này thật sự không thể trách ta.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì giận dữ, nói cách khác mình còn phải cảm ơn Bạch Tiểu Chiêu?
Phong Tam ở bên cạnh thì nghiêm túc nói: “Chủ thượng! Ta vừa mới điều tra một chút, phát hiện nơi này không chỉ có một đám cao thủ đại nội, ngoài ra chúng ta còn nhìn thấy người quen, Hoàng Lôi Thiên Kiếm – Tiếu Hồng Trần, đứng hàng 37 Thiên Bảng.”
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày.
Tiếu Hồng Trần?
Thời gian gần đây, kẻ này được Kiến Nguyên đế coi trọng, trở thành một trong những nanh vuốt đắc lực của thiên tử Đại Ninh.
Hắn lập tức thu hồi tâm tư, dùng hai nắm đấm chặn hai tên huyệt thái dương của Bạch Tiểu Chiêu, rồi chuyển động thật nhanh.
Thiên Niên Phong Lôi Toản Đầu Sát!
Vẻ mặt Bạch Tiểu Chiêu như đưa đám, lại kêu gào thảm thiết, hai bên thái dương tản ra lượng lớn cuồng phong và lôi đình.
Mãi đến tận nửa khắc sau, Sở Hi Thanh mới buông tha cho Bạch Tiểu Chiêu, tiện tay đặt nàng lên vai mình.
Hai bên thái dương của Bạch Tiểu Chiêu vẫn bốc khói, trong mắt nhỏ xuống giọt lệ bi thương.
Cái mũi khoan này tuy rất đau, nhưng không đau bằng nỗi đau trong lòng nàng.
Nàng bị huynh trưởng giáng cấp, từ mũ biến thành áo vest.
Bạn cần đăng nhập để bình luận