Bá Võ

Chương 1842: Tâm Tưởng Sự Thành (2)

Mãi đến khi La Hán Tông mở miệng nói chuyện: “Thần Tâm Như Ý Đao của Đao Quân rất cao siêu, nhưng dùng Thần khế trói buộc bọn họ thì sẽ an toàn hơn.”
Trước mặt Bá Võ Vương, lẽ nào bốn người này dám không ký?
“Vừa vặn là ngược lại.”
Sở Hi Thanh thản nhiên nói: “Thần khế tuy có năng lực ràng buộc bọn họ, nhưng lợi ích của Thái Vi Viên quá lớn, lớn đến mức cao hơn cái giá bọn họ phải trả, nên chưa chắc bọn họ đã tuân theo Thần khế.”
Đám cao thủ ẩn núp dưới trướng hắn, đều là hạng người không sợ chết.
Bọn họ không sợ bản thân mình tử vong, mà là sợ không có thu hoạch, là tử vong vô nghĩa.
Nếu như có thể trợ giúp thế lực phía sau cướp lấy Thái Vi Viên, đưa Vô Cực Đao Quân và Tần Mộc Ca vào chỗ chết, vậy thì bốn người này nhất định sẽ không tiếc tính mạng.
La Hán Tông nghe vậy thì sững sờ, suy tư một lát rồi gật đầu.
Nếu người ta đã không cần cả mạng, vậy một tờ Thần khế thì có tác dụng gì?
Lợi ích của Thái Vi Viên quá to lớn, đúng là không thể không đề phòng.
“Nhưng chúng ta nhất định phải đảm bảo Sở sư đệ không bị thương trong hành trình Thái Vi Viên này, ít nhất cũng không thể trọng thương. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của Thần Tâm Như Ý Đao.”
Kiếm Tàng Phong nói xong, lại nhìn Sở Hi Thanh với vẻ cảm khái: “Không thể không nói, Thần Tâm Như Ý Đao của ngươi thật sự đáng sợ. Có thể để bốn vị đại cao thủ nhị phẩm hoàn toàn nghe theo ý của ngươi. Ta không dám tưởng tượng, chờ đến khi Sở sư đệ tu luyện môn thiên quy này đến cấp bậc Tại Hóa thì sẽ ra sao? Khi đó tất cả sinh linh trong thiên địa, tất cả vạn sự vạn vật đều biến hóa theo tâm ý của ngươi, vừa nghĩ thôi đã thấy kinh khủng rồi.”
Khi đó, toàn bộ thiên địa này đều sắp trở thành đồ chơi trong tay Sở Hi Thanh.
Kiếm Tàng Phong nghĩ đến đây, trong lòng lại sinh ra ý kiêng kỵ.
Hắn sởn cả tóc gáy, quả thực là không dám nghĩ đến một thế giới như vậy.
Sở Hi Thanh lại phản đối, lắc đầu nói: “Nào có đơn giản như vậy? Căn cơ của Thần Tâm Như Ý Đao, chính là độ mạnh yếu của ý chí và tinh thần.”
“Chưa nói đến việc ta có thể tu luyện đến cấp Tạo Hóa không, dù cho là may mắn thành công, thì thiên quy Như Ý ở cấp bậc này, có thể chưởng khống đại đa số sinh linh phàm giới, thậm chí là có thể ảnh hưởng đến một bộ phận ngôi sao trên trời, nhưng lẽ nào còn có thể để những Tạo Hóa Chúa Tể kia nghe theo ý ta?”
Kiếm Tàng Phong nghe vậy thì thấy buồn cười, nghĩ thầm mình quả thật là nghĩ nhiều rồi.
Tương lai bọn họ có thể chứng đạo Vĩnh Hằng hay không còn chưa biết, cảnh giới Tạo Hóa vẫn là quá xa xôi.
Hơn nữa, dù tương lai Sở Hi Thanh có thể tu luyện thiên quy Như Ý đến cấp Tạo Hóa thật, lẽ nào còn có thể để Tần sư để nghe theo ý hắn? Cái này là không thể nào!
Lúc này, Phong Tam lại cười đắc ý: “Thiên phú võ đạo của chủ thượng che đậy cổ kim. ‘Nghi thức’ của Thần Tâm Như Ý Đao đã hoàn thành đến nhị phẩm thượng, ý chí mạnh mẽ thiên hạ hiếm có.”
“Đổi thành người khác nói tu luyện Thần Tâm Như Ý Đao đến cấp độ Tạo Hóa, ta tuyệt đối không tin tưởng, nhưng đổi thành chủ thượng, ta lại tin tưởng không hề nghi ngờ.”
‘Nghi thức’ của Thần Tâm Như Ý Đao thật ra rất đơn giản, chính là tâm tưởng sự thành, tâm tưởng sự thành càng nhiều, độ dung hợp với thiên quy Nhai Tí lại càng cao.
Kiếm Tàng Phong cũng gật đầu tán thành: “Nếu như nói trong mấy vạn năm nay, ai là người có cơ hội đăng đỉnh Tạo Hóa trong nhân tộc Thần Châu, vậy nhất định là Sở sư đệ và Tần sư tỷ rồi.”
Thật ra hắn coi trọng Sở Vân Vân hơn.
Tuy rằng thiên phú của Sở Hi Thanh siêu tuyệt, nhưng Sở Vân Vân chấp chưởng Nghịch Thần Kỳ, năng lực thần sự quá mạnh mẽ.
Nó có thể Hồi Sóc tất cả, để cho Sở Vân Vân thấy rõ bản chất của những thiên quy kia, hấp thu làm chất dinh dưỡng.
Ngộ tính của Sở Vân Vân vốn đã có một không hai thiên hạ, bây giờ lại có Nghịch Thần Kỳ trong tay, quả thực là không còn gì để nói.
“Các ngươi còn muốn tâng bốc nhau đến khi nào?”
Sở Vân Vân vẫn chắp tay sau lưng, phóng mắt nhìn về phương hướng núi Trủng Tể.
Vẻ mặt nàng bất mãn: “Thiên quy Sát Lục phía bên kia đã biến mất sạch rồi, chúng ta nên lên đường thôi.”
Bọn họ chờ ở đây, chính là chờ thần lực và thiên quy Sát Lục của Thất Sát tinh quân phía núi Trủng Tể tiêu tan.
Khi Sở Vân Vân vừa nói xong, bóng người của nàng đã hóa thành một đạo ánh sáng, bay thẳng về phía bên đó.
Mấy người Sở Hi Thanh đuổi sát phía sau, bay về phía núi Trủng Tể.
Cũng vào lúc này, bọn họ phát hiện hơn bảy mươi đạo độn quang đang bay về phía núi Trủng Tể.
Giống như Sở Hi Thanh đoán, đám người này không có hứng thú gì với trận pháp ở tám ngọn núi kia.
Bọn họ tuy có hơn bảy mươi người, nhưng mà đều là những thế lực khác nhau, không đủ người để khống chế trận pháp, cho nên tranh cướp những trận pháp trung xu đó là không có ý nghĩa.
Chỉ có hòn đảo Thiên Đế Tọa lơ lửng trên không trung kia mới có thể giúp họ khống chế Thái Vi Viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận