Bá Võ

Chương 1749: Phong vân tế hội (3)

Nhưng mà bây giờ, Thời Tri Mệnh đã là rận nhiều không sợ ngứa, thẳng thắn dứt khoát đè tay lên.
Sở Hi Thanh cũng rất sảng khoái, ném cái đế đèn hoặc có thể là cái chân nến trong tay áo qua, giọng nói cực kỳ chân thành: “Sở mỗ chúc Thời tiên sinh có thể nhanh chóng khôi phục sức mạnh.”
Nếu không hạn thời gian, không hạn địa điểm, vậy Thời Tri Mệnh càng mạnh càng tốt.
Điều này cũng có lợi cho hợp tác của bọn họ trong tương lai.
Thời Tri Mệnh thì lại hừ lạnh một tiếng, sau khi lấy được thứ mình muốn, liên trực tiếp vặn vẹo hư không, đưa đám người sau lưng rời đi.
“Cáo từ!’
Hắn cũng không muốn nhiều lời với Sở Hi Thanh, cũng không muốn ở lại đây thêm một cái hô hấp nào nữa.
Sau khi Thời Tri Mệnh rời đi, Trưởng Tôn Nhược Lam mới mở miệng cười nói: “Đao Quân, việc nơi này đã kết thúc, ta cũng nên rời đi. Cáo từ.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì nghiêm túc thi lễ với Trưởng Tôn Nhược Lam: “Công chúa điện hạ cần gì phải vội vàng như vậy? ân tình cứu viện của điện hạ, Sở mỗ còn chưa cảm ơn. Kính xin điện hạ theo ta về tổng đà, cho Sở mỗ có cơ hội cảm tạ.”
Trưởng Tôn Nhược Lam nghe ra Sở Hi Thanh nói rất thật lòng, nàng lại thấy hơi buồn cười: “Thật ra ta cũng không giúp được gì, may mà cuối cùng Đao Quân vẫn bình yên vô sự, bằng không ta không biết trả lời với mẫu thân ra sao. Ta thật sự không thể ở thêm chiến sự ở sông Thương Lãng có biến, ta cần phải chạy về.”
Nàng vừa chắp tay với Sở Hi Thanh, vừa vượt không mà đi.
Sở Hi Thanh nhất thời sửng sốt, sau đó nhìn Lục Loạn Ly ở bên cạnh với vẻ tò mò: “Chiến sự sông Thương Lãng có biến? Ta tiến vào mộ Cơ Dương hai ngày, Cực Đông Băng Thành xảy ra chuyện gì rồi?”
Lục Loạn Ly thấy hắn bình yên vô sự, vốn đang rất vui vẻ.
Nhưng khi nàng nghe thấy Sở Hi Thanh hỏi chuyện Cực Đông Băng Thành, thì sắc mặt lập tức chìm xuống.
Nàng rất muốn trực tiếp phất áo rời đi, nhưng vì lo lắng chuyện mới phát sinh cách đây không lâu, nên vẫn tạm thời nhịn xuống.
“Cực Đông Băng Thành không có việc gì cả. Có người nói lần này là Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y tự mình đốc chiến, đại phá binh mã triều đình ở phía bắc sông Thương Bắc, diệt khoảng 53 vạn quân địch, cực kỳ uy phong. Bây giờ, trái lại thì ngươi mới có phiền phức.”
Lục Loạn Ly thản nhiên nhìn Sở Hi Thanh: “Ngày hôm trước, sau chiến sự ở hồ Đông Dương, Kế Tiễn Tiễn một mình rời đi, nói là muốn đi lên phương bắc để giải quyết chuyện cá nhân, kết thúc cho quá khứ của nàng. Nếu như nàng có thể thành công, thì sẽ quay lại bên cạnh ngươi. Nhược Hi truyền tin qua, nói là cảm thấy tâm trạng của Kế Tiễn Tiễn rất không đúng.”
“Tiễn Tiễn?”
Sở Hi Thanh kinh ngạc, lập tức nhíu mày thành hình chữ ‘xuyên’.
Nha đầu Tiễn Tiễn này, rốt cuộc là nghĩ cái gì?
Mà lúc này, Tiếu Hồng Trần đang quan sát động tĩnh cửa hang ở cách đó hai trăm dặm, sắc mặt hắn cực kỳ âm trầm, ném Thiên Lý Nhãn trong tay cho Tào Hiên ở bên cạnh.
Tào Hiên thì lại lo lắng, ngạc nhiên nghi ngờ không thôi: “Đô chỉ huy sứ đại nhân, tình huống này dường như không đúng lắm.”
Từ trong miệng đám người may mắn thoát khỏi mộ Cơ Dương.
Âm mưu của mấy người Chử Kinh Hồng thất bại, đều bắt nguồn từ lực lượng mà Sở Hi Thanh nắm giữ đã vượt xa dự đoán của bọn họ.
Sức chiến đấu của sáu vị khách khanh hộ pháp kia cực kỳ mạnh mẽ, mà chiến đấu cực kỳ kiên cường nghiêm túc, dù là ở trong khói đen thì cũng không hề nương tay.
Còn có mấy vị đại cao thủ của tứ đại thần tông và Ma Chiến lâu nữa, bọn họ cũng hết sức giúp đỡ Sở Hi Thanh.
Nguyên nhân chính là vì bọn họ hợp lực vây giết, mới khiến cho Chử Kinh Hồng chết trong mộ Cơ Dương.
Mấy người Lạc Hoa Lưu Thủy – Nghiêm Long bị ép phải bỏ chạy.
Tào Hiên thấy hơi khó hiểu.
Đã nói là mấy vị khách khanh hộ pháp kia đều có thân phân khác thường, tất cả đều là vì cái đầu của Sở Hi Thanh rồi cơ mà?
Không phải nói mấy nhà Vô Thượng huyền tông đều rất kiêng kỵ Sở Hi Thanh, phải diệt trừ mới yên tâm sao?
“Lẽ nào?” Tào Hiên hơi do dự, nhưng vẫn mở miệng nói: “Mấy nhà này có ý định phù long thật…”
“Câm miệng!”
Tiếu Hồng Trần vung tay đánh gãy lời nói của Tào Hiên.
“Đám thần tông đại phái kia, làm sao có thể vui vẻ khi Sở Hi Thanh trở thành cái Huyết Nhai tiếp theo, sao có thể vui vẻ khi phải ngước nhìn mấy trăm năm? Chắc chắn là có nguyên do nào đó, khiến cho bọn họ không thể không làm vậy. Sau này, tốt nhất là đừng nói mấy câu đó nữa.”
Tào Hiên rất muốn cãi lại.
Huyết Nhai Đao Quân tiếp theo, và thiên tử Thần Châu tiếp theo, hai cái này hoàn toàn khác nhau.
Nhưng mà hắn vẫn ngậm miệng lại.
Tiếu Hồng Trần thì nhíu chặt lông mày, nhìn về phía bắc: “Việc nơi này để cho thiên tử quyết định đi.”
Hắn nhất định phải báo tất cả mọi chuyện ở đây cho thiên tử biết, không thể giấu diếm bất cứ điều gì.
Đây là trách nhiệm của chỉ huy sứ Thiên nha Cẩm y vệ như hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận