Bá Võ

Chương 2452 - Vui mừng (2)

Còn cả Mộc Kiếm Tiên, bên phía Nam Cực chắc cũng sắp xong rồi.
Sở Hi Thanh cảm ứng được ánh sao của Mộc Kiếm Tiên đang cố gắng soi sáng Vô Thiên Hắc Ngục, thậm chí đã có một ngôi sao mơ hồ hiện ra giữa bầu trời Vô Thiên Hắc Ngục.
Điều này làm cho hắn cảm thấy khá là bất đắc dĩ, Mộc Kiếm Tiên căn bản là đang lãng phí thần lực.
Nhưng hắn cũng từ đó mà hiểu được tình hình bên phía Mộc Kiếm Tiên.
Giống như dự đoán của hắn, trong vòng 12 đến 15 canh giờ, ‘Nam Cực Trường Sinh đại đế’ sẽ giáng lâm.
Sở Hi Thanh không để ý đến tinh không nữa, hắn bắt đầu điều khiển phi thuyền bay đi.
Hắn nhất tâm nhị dụng, vừa bay vừa nghiên cứu Tiệt Thiên chi pháp và thức mười một của Thần Ý Xúc Tử Đao.
Sở Hi Thanh bay không có mục đích, chủ yếu là tránh né Thần nghiệt, đồng thời tránh khỏi đám thần hoang dã đang đuổi bắt hắn kia.
Một khi bại lộ hành tung, Xa Nguyên nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để giết hắn.
Sở Hi Thanh cũng nghe được lệnh truy nã lúc nãy của Xa Nguyên.
Thần hoang dã trong ba ngàn giới Ma vực này đều là kẻ liều mạng không có gì cả, chỉ cần đám Tổ thần kia ném một ít thức ăn cho chó, thì bọn họ sẽ liều mạng cho đám Tổ thần kia.
Huống hồ Xa Nguyên còn thưởng mạnh tay như vậy.
Nói không chừng phải có ba ngàn, năm ngàn thần hoang đã đuổi theo vào trong Vô Thiên Hắc Ngục này.
Có điều, tuy hắn đã muốn tránh khỏi phiền phức, nhưng lại không được như ý muốn.
Khoảng ba canh giờ sau, Sở Hi Thanh dùng 300 viên Ước Nguyệt Thạch để ước nguyện, miễn cưỡng tăng Tiệt Thiên chân ý lên tầng 29.
Bỗng nhiên có một tia ánh trăng nhàn nhạt ngưng tụ ở chung quanh hắn.
Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày lên.
Những ánh trăng này đến từ con Cự thần tai thỏ kia, trên tay phải của hắn vẫn còn ‘Nguyệt âm chú ấn’ của vị này.
Hắn dừng lại, ngưng thần chú ý với vẻ hứng thú.
Chỉ chốc lát sau, những ánh trăng này ngưng tụ thành một hàng chữ trước mặt hắn.
“Hai người tỷ muội chúng ta bị một đoàn săn bắn bắt lại, bọn họ lấy máu muội muội ta, lấy ‘Nguyệt âm chú ấn’ để tìm kiếm tung tích của các hạ. Đoàn săn bắn có 13 thần hoang dã, trong đó có bốn vị rất mạnh. Bọn họ đã phát hiện tung tích của các hạ, mời các hạ rời đi mau, hoặc là chuẩn bị sẵn sàng.”
Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm, liền mở miệng cười một tiếng.
Hắn liền đứng yên tại chỗ, không di chuyển nữa.
Lục Loạn Ly trên phi thuyền sinh lòng cảm ứng, cũng mở mắt ra nhìn lại.
Nàng đang định ngưng tụ pháp ấn, triệu hoán Thanh Long, thì lại thấy Sở Hi Thanh lắc đầu: “Mười mấy con cá nhỏ mà thôi, không cần Thanh Long Tinh Quân ra tay, ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng là được.”
Hắn giữ lại ‘Nguyệt âm chú ấn’ này, chính là vì mượn lực của Nguyệt Ảnh tộc, gia tăng Thần Ý Xúc Tử Đao của mình.
Hiện giờ, cái ‘Nguyệt âm chú ấn’ này lại trở thành một phiền phức, rất có thể sẽ trở thành công cụ giúp đám người kia đuổi theo hắn.
Mà chỉ có người thắt nút mới cởi được nút, muốn giải trừ ‘Nguyệt âm chú ấn’, thì phải cần Cự thần tai nhỏ ra tay, hoặc là dứt khoát giết chết.
Lục Loạn Ly hơi suy ngẫm, rồi lại nghe lời nhắm mắt dưỡng thần.
Tuy rằng đối thủ của Sở Hi Thanh là mười mấy vị thần linh Vĩnh Hằng.
Lại còn phải đề phòng Xa Nguyên phát hiện, nên phải giải quyết chiến đấu trong thời gian cực ngắn.
Nhưng mà bình thường thì đẳng cấp huyết mạch của thần hoang đã chỉ nằm ở khoảng tầng 25 26, hơn nữa còn có rất ít kẻ có thể nắm giữ huyết mạch cấp Thần giai.
Bọn họ không giống võ tu, có thể thức tỉnh các loại huyết mạch, lại thông qua võ đạo để cường hóa, vì vậy đẳng cấp huyết mạch của bọn họ đều hơi thấp, hơn nữa còn đều là những thiên phú huyết mạch vô dụng.
Vì vậy dù Sở Hi Thanh không dùng Thần Ý Xúc Tử Đao, thì sức chiến đấu cũng có thể vượt qua đại đa số thần hoang dã.
Nguyên Dương Cửu Khiếu và Thần Lực Tái Thôi của Sở Hi Thanh có thể giúp hắn đạt đến tầng thứ Gần Thần.
Một khi có lực lượng cấp Gần Thần, Sở Hi Thanh có thể dễ dàng giết thần hoang dã.
Sở Hi Thanh chờ khoảng hai cái hô hấp, liền cảm ứng được mười mấy cỗ khí thế mạnh mẽ đang lao đến gần.
“Sở Hi Thanh! Ta cảm ứng được hai nhân loại kia, hắn lại không trốn.”
“Ở phía đông nam, bao vây bọn họ!’
“Chú ý phong tỏa, đừng để hắn chạy thoát!”
“Cẩn thận kiềm chế thần niệm, Thần Ý Xúc Tử Đao rất lợi hại!”
“Ha ha! Đây gọi là đạp mòn giày sắt tìm không thấy, chiếm được lại chẳng tốn công phu!”
“Cầu ổn đi, Thần Đa Kiệt, chuẩn bị thông báo cho hư Thần đại nhân!”
“Cũng chỉ đến thế mà thôi, hai mắt một mũi, đây chính là đại địch trong miệng Hư Thần?”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì lại như cười như không, đứng im nhìn đám thần hoang dã đang đến gần.
Sở Hi Thanh lập tức chú ý đến hai cái thần khu nhỏ hơn một chút của hai Cự thần tai thỏ kia.
Đây hẳn là hai chị em Nguyệt Ảnh tộc, Sở Hi Thanh nhận ra một cái trong đó.
Sở Hi Thanh vẫn rất hài lòng với Nguyệt Ảnh tộc.
Hắn có thể chống lại Nam Cực Tinh Quân lâu như vậy, Nguyệt Ảnh tộc đã có công lớn.
Hơn 100 đầu Bán Thần của bọn họ vẫn luôn cung cấp địch ý và sát niệm cho hắn.
Ban đầu Sở Hi Thanh còn nghi ngờ đám Nguyệt Ảnh tộc này là những kẻ mất não, dưới tình huống như vậy mà còn không rút lui, là cho rằng bọn họ còn có thể giết chết hắn sao? Thực sự là quá ngu xuẩn.
Sau đó hắn mới phát hiện là mình hiểu lầm.
Từ Thần Ý Đao Tâm đến xem, hai người chủ sự của Nguyệt Ảnh tộc lại không có địch ý và sát niệm với hắn, trái lại còn rất kính nể hắn.
Đây là một đôi tỷ muội rất có linh tính, nhưng đáng tiếc là đang bị bắt trói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận