Bá Võ

Chương 1213: Đại Nhật thần thạch (3)

Một canh giờ sau, vẫn là bên trong Chính Hòa điện, Kiến Nguyên đế một chưởng đánh nát án thư trước người.
Thân thể của hắn hơi khom về phía trước, phát ra một trận thở dốc như dã thú, tay áo đã bị chấn đến nát vụn, để lộ ra đôi tay đầy gân xanh.
Đám thái giám lấy Trấn Thiên Lai cầm đầu và mấy vị chỉ huy sứ Cẩm y vệ đều quỳ rạp dưới mặt đất.
Quốc sư đứng ở bên cạnh ngự tọa lại hơi thất thần, nhíu chặt lông mày.
Một lúc sau, Kiến Nguyên đế mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa điện với ánh mắt đỏ tươi.
“Ta chỉ hận ngày xưa không nghe lời quốc sư nói, chém giết Xích Long quá muộn!”
Chỉ cần cho hắn thêm một năm nữa, để hắn dung luyện khí huyết Xích Long, hôm nay sẽ có thể đánh ngang tay với Lý Trường Sinh.
Thêm ba năm, dụng hợp Vạn Tượng Quy Nhất, hôm nay hắn tất chém chết Lý Trường Sinh.
Bên dưới, đại nội Ngự mã giám chưởng ấn Bộ Siêu Vũ ngẩng đầu lên, sắc mặt nhăn nhó dữ tợn: “Chủ nhục thần chết! Thần xin được tu luyện ‘Vạn Táng Phong Ma đại pháp’ để đồng quy vu tận với Lý Trường Sinh!”
“Lý Trường Sinh đã vô địch phàm nhân, sức chiến đấu Siêu Phẩm. Dù là Vạn Táng Phong Ma đại pháp cũng chưa chắc đã có thể giết chết hắn.”
Trấn Thiên Lai ngẩng đầu lên, ánh mắt tình bĩnh: “Cực Đông Băng thành sắp xâm lấn, Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y là nhân vật có thể sánh vai với Huyết Nhai Đao Quân khi xưa, hơn nữa còn hận triều ta thấu xương. Đây mới là đại địch sinh tử của bệ hạ, nó đủ để dao động căn cơ của Đại Ninh ta. Đại chiến sắp tới, không thể tổn thất thêm nữa.”
“Đại địch sinh tử?”
Kiến Nguyên đế nở nụ cười trào phúng, lòng thầm nói lục đại thần tông, Nho môn thế phiệt, có kẻ nào mà không phải đại địch sinh tử?
Trên mặt hắn đã khôi phục như bình thường, tiện tay khoác một cái long bào khác lên người: “Bộ Siêu Vũ, lát nữa trẫm sẽ nghĩ một đạo ý chỉ. Ngươi tự mình đi Nguyên Châu một chuyến, mời thái sư vào kinh.”
“Thái sư?” Hai mắt Bộ Siêu Vũ hơi đọng lại, sau đó mặt liền hiện lên vẻ vui mừng, cúi đầu với Kiến Nguyên đế: “Nội thần tuân mệnh!”
Thái sư chính là Bảy đời Thượng phụ - Độc Cô Thủ, cũng là hạng 1 Thiên Bảng bây giờ.
Vị này vốn là đại nội tổng quản bên người Thái Tông, lại sống đến bây giờ.
Tu vị của người này thông thiên, trải qua bảy triều, bảo hộ khí vận Đại Ninh sáu trăm năm.
Được các đời thiên tử Đại Ninh xưng là Thượng phụ, tôn làm thái sư, vì vậy người giang hồ đều gọi là Bảy đời Thượng phụ.
Mười bảy năm trước, Kiến Nguyên đế chấp chưởng triều chính, đã ra lệnh cho thái sư đến Nguyên Châu.
Bộ Siêu Vũ biết thiên tử rất kiêng kỵ thái sư, cũng biết thái sư cực kỳ trung thành với thiên tử Đại Ninh.
Nếu như hôm nay có thái sư tọa trấn ở thành Vọng An, vậy Lý Trường Sinh kia sao dám làm càn?
“Còn cả Sở Hi Thanh kia . . .” Kiến Nguyên đế dùng ngón tay gõ lên tay vịn, mắt hiện lên vẻ suy tư.
Không thể nói hắn không buồn bực với người này.
Nhưng nếu như Sở Hi Thanh xảy ra chuyện vào lúc này, Lý Trường Sinh tất sẽ quay lại thành Vọng An.
Lúc này, âm mưu hắn dành cho Vô Tướng thần tông, đã bị Lý Trường Sinh đánh nát. Bây giờ Nhất Kiếm Khuynh Thành đã sắp tiến đến, không thể trêu chọc Vô Tướng thần tông nữa.
“Bệ hạ!’ Sở Như Lai quỳ ở sau lưng Trấn Thiên Lai bỗng nhiên lên tiếng: “Hình như Vô Tướng thần tông không có ý định trục xuất tiểu nữ.”
Lý Trường Sinh vô cùng coi trọng Sở Hi Thanh, vì Sở Hi Thanh mà vào kinh để lý luận với Kiến Nguyên đế, nhưng lại không khai trừ Sở Mính ra khỏi Vô Tướng thần tông.
Cái này liền thú vị.
Kiến Nguyên đế nghe vậy thì cười khẽ: “Há có thể chiếm được Thiên Địa căn dễ dàng như vậy?”
Trong con ngươi của hắn lại hiện ra một tia kinh dị: “Nếu như bọn họ muốn Thiên Địa căn, vậy trẫm không ngại để bọn họ toại nguyện. Chu Huyết, ngươi có thể tăng tốc kế hoạch ở phương bắc, nhanh chóng để trẫm nhìn thấy kết quả.”
Trấn thủ sứ Tam nha Cẩm y vệ Chu Huyết lập tức nói: “Thần nhất định sẽ dốc hết lực vào việc này, nhất định sẽ khiến Vô Tướng thần tông trả giá đắt.”
“Ngươi tận lực là được, thành hay bại cũng không sao. Vô Tướng thần tông là thần tông đệ nhất thiên hạ, trong thời gian ngắn sẽ không ngã xuống, cũng không thể ngã, chờ đợi thời cơ, chờ đợi bọn họ tự chết là được.”
Kiến Nguyên đế lắc lắc đầu, sau đó lại nói với giọng trào phúng: “Đều đứng lên đi, cần gì phải ủ rũ như vậy? Các ngươi cũng không cần hổ thẹn, sỉ nhục ngày hôm nay, đều là do trẫm gieo gió gặt bão. Là trẫm coi thường anh hùng thiên hạ, tự cao tự đại, làm việc lỗ mãng, không có quan hệ gì với các ngươi.”
“Ngày xưa quân thần Tử Vũ đập nồi dìm thuyền, thu lấy Tần Quan. Việt Vương nằm gai nếm mật, cuối cùng lấy ba ngàn giáp sĩ càn quét nước Ngô. Quân thần chúng ta phải lấy việc này làm gương, không ngừng vươn lên, nhất định có thể rửa sạch sỉ nhục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận