Bá Võ

Chương 1816: Giống như là cái bẫy

Khi lấy được phương thuốc thì vừa hay là trưa ngày hôm sau, Sở Hi Thanh cũng không chậm trễ, liền bay thẳng đến quận Thiên Lăng.
Lần này vẫn là Phong Tam và La Hán Tông đồng hành với hắn.
Khuôn mặt La Hán Tông tràn đầy bất đắc dĩ.
Hắn phát hiện mình sắp trở thành thuật sư chuyên môn của Sở Hi Thanh rồi, Sở Hi Thanh ở tổng đà Thiết Kỳ Bang nửa tháng, hắn lại không nhận được một đơn hàng nào.
Tựa như người trong thiên hạ đều nhận định hắn đã là người của Sở Hi Thanh, người có tiền không muốn thuê hắn, người không tiền thì không trả nổi.
Chỉ là lần này, La Hán Tông cũng rất thỏa mãn với tiền công.
Hắn đứng ở mũi thuyền, nhìn dáng vẻ hăng hái của Sở Hi Thanh, trong lòng lại âm thầm âu sầu, nghĩ thầm tương lai mình sẽ biến thành dáng vẻ thế nào đây?
Gần bến tàu quận Thiên Lăng có một tòa ‘quán rượu Ngô gia’.
Đây là một trong những quán rượu nổi tiếng của quận Thiên Lang, bình thường khách đông như trẩy hội.
Nhưng ngày hôm nay, bắt đầu từ giờ thìn, một đám giáp sĩ võ trang đầy đủ đã bao vây quán rượu này.
Trên nóc quán rượu còn cắm một lá cờ sắt, cờ bay phấp phới, khiến cho nhân sĩ giang hồ quanh đó phải biến sắc, dồn dập đi đường vòng.
Tháng trước, Thiết Kỳ Bang đánh vào Ngô Châu, mấy vạn bang chúng tu vị bát phẩm, mười mấy vị cao thủ Địa Bảng, thế tiến công như chẻ tre, chỉ mười mấy ngày đã đánh cho quân của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu tan rã, đại cục tan vỡ.
Rất nhiều cao thủ trứ danh của Ngô Châu cũng ngã xuống trong trận chiến này.
Ngày xưa, Sở Hi Thanh quét ngang thế hệ trẻ của Ngô Châu, được xưng là Sở Nhất Đao. Khi đó tất cả võ tu đều không ngờ được, vị này còn có thể thống lĩnh mấy vạn nhân mã giết đến, trở thành một bá chủ của con kênh đào lớn kia.
Khi Sở Hi Thanh điều động Dục Nhật thần chu bay đến bến tàu, liền cảm ứng được ba cỗ khí tức mạnh mẽ ở trong lầu.
Đó là vợ chồng Tư Đồ Đường và Vân Mộng Yêu Vương, bọn họ đã đến từ lâu rồi.
Sở Hi Thanh mỉm cười, gật đầu ra hiệu với những giáp sĩ kia, nói một tiếng vất vả rồi, sau đó vẻ mặt như không vui mà nhìn về phía hai người Phong Liên Thành và Cô Minh Nguyệt: “Các ngươi nha!”
Quận Thiên Lăng là do hai người Cô Minh Nguyệt và Phong Liên Thành đánh xuống, trước mắt còn trấn thủ ở đây, chuẩn bị giao tiếp cho Thần Sách Xích Lôi đường.
Sở Hi Thanh đã phát tin phù, bảo bọn họ không cần nghênh đón, nhưng hai người này vẫn chờ hắn ở chỗ này.
Dường như đã chờ từ lâu, vẻ mặt còn cực kỳ kính cẩn.
Sở Hi Thanh như lãnh đạo thời hiện đại, răn dạy hai người một câu, lúc này mới bước vào trong quán rượu.
Vị trí của quán rượu Ngô gia rất tốt, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng vợ chồng Tư Đồ Đường và Vân Mộng Yêu Vương đều không có tâm trạng ngắm phong cảnh, nên bọn họ cũng không đi lên tầng cao nhất, mà đều ngồi chờ ở dưới đại sảnh.
Sở Hi Thanh vừa bước vào thì quét mắt nhìn bốn phía, đôi nam nữ ngồi ở trung ương chính là Minh Nguyệt Đao - Tư Đồ Đường và Thanh Phong Kiếm - Chu Hồng Tuyết.
Nam tướng mạo đường đường, dáng vẻ khôi ngô, sắc mặt nghiêm túc. Nữ thì ngũ quan thanh lệ, dáng người xinh đẹp, khí chất lại lạnh như núi băng, mày mặt của nàng lộ vẻ lạnh lẽo, đủ để đóng băng tất cả mọi người.
Vân Mộng Yêu Vương thì lại ngồi trong góc, đó là một thanh niên trọc đầu tuấn tú đến cực điểm, một thân trang phục có vẻ phóng khoáng, cầm một bình rượu tự rót tự uống.
Sở Hi Thanh nhìn nhau với vị yêu vương này một chút, chắp chắp tay một cái, ra hiệu đối phương bình tĩnh đừng vội, sau đó dẫn hai người Phong Tam và La Hán Tông đi về phía cái bàn giữa đại sảnh, dửng dưng ngồi xuống.
“Không biết Tư Đồ huynh tìm ta là có việc gì?”
Hắn cười nhìn đối phương: “Nếu như muốn ngừng chiến thì không cần phải nói nữa. Con kênh đào lớn này, quan hệ với đại nghiệp của Sở mỗ, Sở mỗ nhất định phải có.”
“Sở Hi Thanh, ngươi ngông cuồng…” Chu Hồng Tuyết lập tức đè kiếm.
Khi nàng chuẩn bị rút kiếm ra khỏi vỏ, lại bị Tư Đồ Đường đưa tay cản lại.
Nhưng sắc mặt của vị này cũng cực kỳ lạnh lẽo: “Đao Quân không giữ lời hứa, chúng ta đã nói rõ ràng rồi, sau khi Thiết Kỳ Bang tiêu diệt Thủy Thiên hội, sẽ dừng lại ở bên kia sông, đây chính là đạo nghĩa của Đao Quân?”
Tư Đồ Đường vừa nói xong, hai người Cô Minh Nguyệt và Phong Liên Thành chờ ở bên ngoài liền nhìn nhau một chút.
Vị Kỳ chủ này không lừa mọi người, thế mà hắn lại thương lượng với Thanh Phong Minh Nguyệt lâu từ trước thật.
Sở Hi Thanh thì lại cười gằn một tiếng: “Khi đó Tư Đồ lâu chủ cũng không nói là sẽ phong tỏa kênh đào, không cho phép tàu buôn của Thiết Kỳ Bang ta lên phương bắc, cũng không cho phép thương nhân thu mua hàng hóa của Thiết Kỳ Bang ta. Sở mỗ không kéo quân lên bắc, lẽ nào ngồi yên chờ chết?”
Khí tức Tư Đồ Đường hơi cứng lại.
Sở Hi Thanh dùng cái cớ này để nuốt lời, khiến Tư Đồ Đường không còn gì để nói.
“Đây là ý của triều đình, không phải ý của ta.”
Phong tỏa Thiết Kỳ Bang chính là ý của quan phủ.
Triều đình Đại Ninh cực kỳ kiêng kỵ vị Vô Cực Đao Quân này, trước khi Thiết Kỳ Bang tiêu diệt Thủy Thiên hội, quan phủ đã âm thầm chèn ép rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận