Bá Võ

Chương 2650 - Bách điểu chi vương (2)

Lúc này Cửu Phượng cũng vung cánh lên, thân thể lấp lóe như lưu quang thuấn ảnh.
“Hai người các ngươi đi theo ta, nếu nàng muốn tìm cái chết, bổn cung sẽ cho nàng toại nguyện!”
Chu Tước há miệng, muốn khuyên can, đã thấy Huỳnh Hoặc Tinh Quân theo sát phía sau Cửu Phượng, bay về phía Tư Hoàng Tuyền.
Sắc mặt Chu Tước nhất thời đại biến.
Cửu Phượng tuy vì Tư Hoàng Tuyền mà thần lực suy giảm, nhưng vẫn là nhân vật tiếp cận Tổ thần.
Huỳnh Hoặc lại là đế quân chỉ đứng sau Bạch Đế Tử và Ty Thần, có thể sánh với Tứ Tượng Tinh Quân bọn họ!
Hai người này liên thủ, Tư Hoàng Tuyền bây giờ có thể bị giết trong chớp mắt.
Nàng cũng hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ son, đuổi theo hai người.
Chu Tước muốn bảo vệ Tư Hoàng Tuyền, bằng không Phượng tộc bọn họ sẽ hoàn toàn không còn hi vọng.
Nàng ra sức đuổi theo, nhưng khi nàng bắt đầu hóa thành độn quang, Cửu Phượng đã hóa thành một con chim khổng lồ có chín cái đầu phượng, đụng vào Tư Hoàng Tuyền.
Niết Bàn thần hỏa của hai người va chạm chính diện, khí thế và lực lượng thiên quy của hai người gần như không phân cao thấp.
Nhưng mà thần lực và Tiên Thiên Thần Khu của Tư Hoàng Tuyền lại kém hơn Cửu Phượng quá nhiều.
Cửu Phượng dùng một cái đầu đối kháng với Tư Hoàng Tuyền, chín cái đầu còn lại thì tấn công lên người Tư Hoàng Tuyền.
“Không được!”
Chu Tước thấy thế thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đòn đánh này của Cửu Phượng còn chưa đến mức đưa Tư Hoàng Tuyền vào chỗ chết, nàng lại không muốn nhìn thấy cảnh tổ tôn tương tàn.
Chỉ là một cái chớp mắt tiếp theo, Huỳnh Hoặc đã hóa thành một con chim lửa cực lớn, dĩ nhiên lại không ra tay với Tư Hoàng Tuyền, mà đưa lợi trảo về phía Cửu Phượng.
Chu Tước nhất thời sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra.
Huỳnh Hoặc cực kỳ bất mãn với Cửu Phượng.
Vị trí Huỳnh Hoặc Tinh Quân của nàng vốn được Thần Vũ sắc phong.
Mà Cửu Phượng lại phản bội Thần Vũ.
Nếu như chỉ là một chuyện này thì cũng thôi, Cửu Phượng là chủ Phượng tộc, không chỉ là vương của họ, còn là chỉ ruột của họ, họ không thể không vâng theo lệnh nàng.
Nhưng mà cách đây không lâu, Phượng tộc cũng không bảo vệ sao Huỳnh Hoặc.
Cửu Phượng không chỉ cho phép Họa Đấu chia sẻ quyền bính của Huỳnh Hoặc, thậm chí còn cho phép Kế Đô ngưng tụ một ngôi sao khác cạnh Huỳnh Hoặc!
Trong lòng cô em gái này của nàng, không biết đã tích trữ bao nhiêu tức giận và không cam lòng.
Với lực lượng của Phượng tộc, rõ ràng là có thể chống cự, nhưng Cửu Phượng lại lựa chọn thỏa hiệp.
Mà bây giờ, Phượng tộc đã có một lựa chọn khác, một vị vua nắm giữ lực lượng Niết Bàn khác, tương lai có thể còn mạnh mẽ hơn…
“Ầm!”
Huỳnh Hoặc súc thế đã lâu, ra tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, không hề quan tâm đến tình cảm tỷ muội.
Nàng thừa dịp Cửu Phượng không đề phòng, một trảo kéo xuống một cánh của Cửu Phường, còn trực tiếp xé nát ba cái đầu của Cửu Phượng.
“Huỳnh Hoặc!”
Mấy cái đầu còn lại của Cửu Phượng không khỏi kêu lên thảm thiết, ngậm lấy vô tận phẫn nộ vi bị phản bội và khó hiểu.
Không biết vì sao, nàng lại nhớ đến ngày xưa, nhớ đến tình cảnh mình tự tay vồ nát trái tim của Thần Vũ.
Nàng lập tức cảm nhận được ngực và bụng đau đớn kịch liệt.
Đó là Tư Hoàng Tuyền, nàng một trảo phá tan lồng ngực Cửu Phượng, gần như bắt được trái tim của Cửu Phượng.
Thần lực của Cửu Phượng bùng nổ, mạnh mẽ bức lui Tư Hoàng Tuyền.
Đồng thời liều mạng, trả giá bằng một cái đầu bị Huỳnh Hoặc đánh nát, bóng người nhanh chóng bay ngược về sau.
“Vương tỷ!”
Chu Tước vốn muốn ra tay bảo vệ, đã thấy Cửu Phương hóa thân thành lưu quang màu vang, trực tiếp tránh khỏi nàng, rồi bay ra khỏi Minh giới.
Chu Tước hơi ngẩn ngơ, lập tức đứng trên không trung, nhẹ nhàng nhìn em gái Huỳnh Hoặc của mình.
Huỳnh Hoặc như không có cảm giác, ánh mắt nàng sắc bén như đao, khuôn mặt âm lãnh nhìn hướng Cửu Phượng rời đi.
Mãi đến khi Cửu Phượng biến mất, nàng mới quay đầu nhìn nhau với Chu Tước.
Nàng cười một tiếng: “Nhân tộc có một câu rất hay, kẻ đầu têu, đại khái sẽ đoạn tử tuyệt tôn đi? Ngươi cảm thấy ta làm sai?”
Chu Tước nghe vậy thì yên lặng không nói gì.
Nàng không thể chỉ trích Huỳnh Hoặc, đây là Cửu Phượng tự tìm.
“Chu Tước tỷ, ngươi xưa nay cứng cỏi tàn nhẫn, sao bây giờ lại do dự? Do do dự dự, không hề quyết đoán, thời điểm này còn muốn vẹn cả đôi đường sao?”
Huỳnh Hoặc thất vọng lắc đầu.
Lập tức lại mở đôi cánh lửa, giọng nói chấn động hư không: “Phượng tộc ta đã có tân vương! Nàng chính là chủ Minh giới, cũng là Vạn điểu chi vương! Nguyện hiệu lực cho tân vương, hôm nay liền ở lại, bảo vệ quanh cánh chim tân vương!”
Sau khi Cửu Phượng rút đi, đại quân Phượng tộc vốn đã hỗn loạn, có tư thế tán loạn.
Nhưng sau khi Huỳnh Hoặc kêu lên, lại có một phần tư Phượng tộc và bách điểu vỗ cánh, bay về phía dưới cánh Tư Hoàng Tuyền.
Số còn lại, một phần tiếp tục rút lui, một phần thì nhìn về phía Chu Tước.
Chu Tước hơi chần chờ, lập tức than nhẹ: “Rút đi!”
Nàng vẫn đứng trên không trung, đoạn hậu cho thuộc hạ, đồng thời nhìn về phía Tư Hoàng Tuyền.
Ánh mắt Chu Tước cũng có chút phức tạp.
Ánh mắt của nàng có vui sướng, cũng có kiên quyết.
Là lúc nên quyết đoán, Phượng tộc không thể có hai vương cùng tồn tại.
Bằng không lực lượng vốn suy yếu sẽ càng suy yếu hơn, cũng không còn tương lai…
Cùng lúc đó, trong lòng nàng đang nghĩ đến việc làm mình nghi hoặc 1300 vạn năm qua.
Vương tỷ Cửu Phượng của nàng, rốt cuộc là vì sao mà lại phản bội nhân tộc, phản bội phu quân? Ngay cả đứa bé trong bụng cũng không cần?
Vấn đề này không chỉ là nàng, mà Huỳnh Hoặc, Trọng Minh, Thanh Loan, Hồng Hộc, Nhạc Trác và cả Khổng Tước đời đầu cũng muốn biết.
Cửu Phượng, khi đó ngươi bị thần kinh à?

Cùng lúc đó, tại âm Tuyền trong cửu truyền, Mộc Thần – Linh Uy cũng nhận được tin Cửu Phượng bị ám hại và bại trận.
Lúc này hắn đang ngồi trên một chiếc chiến xa cực lớn, cau mày nói: “Huỳnh Hoặc ngả về phía Tư Hoàng Tuyền? Một nửa Phượng tộc phản chiến? Cửu Phượng này làm chủ Phượng tộc kiểu gì vậy?”
Tình huống này nằm ngoài dự liệu của hắn.
Điều này có nghĩa, độ khó khi tấn công Minh giới sẽ tăng mạnh.
Cũng có ý nghĩa, tình hình ở phàm giới sẽ gian nan gấp đôi.
Phải biết, hiện giờ có rất nhiều bộ lạc Cự linh đang dựa vào lửa trại trong doanh địa của họ để sưởi ấm.
Trong doanh địa của họ còn có rất nhiều vật tư dễ cháy.
Sau khi Huỳnh Hoặc phản bội, nàng chỉ cần dùng thần lực là có thể tạo thành hỏa hoạn.
Tương ứng, thiên tai bên phía nhân tộc cũng sẽ giảm bớt rất nhiều.
“Đúng là đám súc sinh vô dụng.”
Linh Uy bất mãn hừ lạnh: “Bảo nàng mau chóng chỉnh đốn trận tuyến, ba ngày sau tiếp tục tấn công, bằng không xử lý theo luật! Lại hỏi Xa Nguyên một câu, xem hắn nói thế nào? Chúng ta muốn đánh hạ Minh giới, nhất định phải gia tăng binh lực!”
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía bên trái của mình: “U Đô, con đường tắt ngươi nói là có thật?”
U Đô chúa tể bị trục xuất ra khỏi Minh giới, lúc này lại đứng trước Linh Uy.
Hắn bình tĩnh cúi người hành lễ: “Quả thực là thật, đây là đường lui do ta lưu lại. Sau khi mở ra, có thể để Tổ thần và trăm vạn thần quân trực tiếp tiến vào U Đô. Chỉ cần U Đô trống vắng, bệ hạ nhất định có thể chiếm lấy.”
“Nếu có thể như vậy, thì không thể tốt hơn.” Linh Uy hơi gật đầu: “Nếu có thể đánh hạ Minh giới, ta sẽ tưởng thưởng cho ngươi, nên là của ngươi thì vẫn là của ngươi.”
Nhưng trong lúc nói chuyện, hắn lại vỗ vỗ ‘Sách Tử’ trên đầu gối của mình, trong lồng ngực tràn đầy ngọn lửa dục vọng.
Hắn đã mất vị trí Thánh Giả Sinh Mệnh, như vậy hắn chỉ có thể đi con đường khác…
Bạn cần đăng nhập để bình luận