Bá Võ

Chương 752: Là hắn (5)

“Tuy nhiên, rất nhiều sư huynh đệ của Bộ mỗ đúng là có tu luyện công pháp ma đạo. Đó đều là đường tắt của võ tu, học tập rất nhanh. Tiền đề là bản thân phải trả giá đắt, người khác cũng phải trả giá đắt.”
Hắn nhìn Sở Hi Thanh: “Ta sẽ không chạm vào những pháp môn này, cũng khuyên Thiếu kỳ chủ không nên chạm vào. Dù tương lai ngươi bị ép phải gia nhập Ma Chiến lâu, cũng phải tránh xa bọn chúng. Những pháp môn ma đạo này, ban đầu sẽ không quá đáng lắm, nhưng từ từ sẽ nghiện, sau đó ngươi càng lún càng sâu, dần dần sẽ không còn là chính mình.”
“Ta có hai người bạn, từ nhỏ đều rất chính nghĩa chính trực. Ban đầu, bọn họ chỉ muốn mượn pháp môn ma đạo để tăng cường thực lực của mình, còn nói là chỉ lướt qua liền thôi. Nhưng vài năm sau, bọn họ càng luyện càng sâu, thủ đoạn càng ngày càng hung tàn, bản thân cũng càng ngày càng không giống người.”
“Hơn nữa, tuy rằng pháp môn ma đạo có thể học nhanh, nhưng lại bất lợi cho thành tựu đại đạo. Người có thể tu luyện đến nhất phẩm và nhị phẩm của năm đại ma môn, thật ra đều nhập ma chưa sâu.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì thoải mái.
Mấy hôm nay hắn cũng quan sát Bộ Yên Thành, quả thực là không phát hiện dấu vết của công pháp ma đạo, cũng đã từng nghe nói đến một ít quy củ của Ma Chiến lâu, cho nên hôm nay mới chủ động nói đến chuyện thân phận của Bộ Yên Thành.
Sức chiến đấu của người này cực kỳ mạnh mẽ, thực lực của hắn không kém Thiết Cuồng Nhân khi chưa mặc Thiết Phù Đồ, thậm chí còn hơn một chút.
Mấu chốt là người này giỏi về quần chiến, tám cái cánh tay, tám thanh kiếm hán tám mặt, có thể ứng phó với mấy vị ngũ phẩm cùng một lúc.
Chỉ là giá cả quá đắt, một tháng hai mươi vạn lượng bạc, quả thực là ăn cướp!
Tuy nhiên, dựa theo ý tứ của người này thì có lẽ vẫn có cơ hội mặc cả.
Sở Hi Thanh đang chuẩn bị mở miệng ép giá, liền nhìn thấy một thanh Càn Khôn phi kiếm màu tím từ phía chân trời bay đến.
Sở Hi Thanh nhướng mày lên, cầm kiếm vào tay.
Càn Khôn phi kiếm là do Ngô Mị Nương gửi đến, tin tức bên trong phi kiếm, cũng chính là thứ mà Sở Hi Thanh quan tâm.
Sở Hi Thanh nhìn giấy viết thư của Ngô Mị Nương, mặt mày liền hiện lên một vệt ý lạnh: “Ăn nhanh lên, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, đi giết một người với ta.”
Ánh mắt Bộ Yên Thành lóe lên: “Người ngươi muốn giết, là Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch? Mấy ngày nay ngươi vẫn đang chờ người này hiện thân? Nhưng ngươi phải suy nghĩ nghĩ, đây có thể là một cạm bẫy của bọn họ.”
“Đoán đúng.” Khóe môi của Sở Hi Thanh hơi cong lên, hiện ra sát cơ vô tận: “Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch được Thái thú Tư Không Thiện nâng đỡ, ngày mai sẽ mở hương đường, kế nhiệm chức bang chủ Hải Thanh Bang. Tất cả tai kiếp của Thiết Kỳ Bang ta bây giờ, đều do Lâm Thạch này. Chưa diệt trừ kẻ này, Cuồng thúc của ta có thể nhắm mắt dưới cửu tuyền sao?”
Khoảnh khắc này, giấy viết thư trong tay Sở Hi Thanh đã hóa thành bột mịn!
Dù là cạm bẫy, thì hắn cũng phải đến!
. . .
Cùng lúc đó, tại một mảnh bãi cái ở ranh giới quận Thái Sơn và Lâm Hải, Kiếm Tàng Phong đang từ từ rút thanh kiếm của hắn từ trong ngực của một võ tu mặc áo đỏ.
Võ tu này đã bị chém đứt một tay một chân, trái tim và phế phủ cũng bị kiếm của Kiếm Tàng Phong chấn thành thịt băm, đầu cũng thiếu mất một phần ba.
Nhưng hắn vẫn còn chưa chết hẳn, hắn vẫn dùng một chân còn sót lại để đứng trên mặt đất, nhìn Kiếm Tàng Phong với ánh mắt không thể tin nổi: “Bình Thiên kiếm! Ngươi lại tu luyện Bình Thiên kiếm?”
Gương mặt tròn vo và trắng nõn nà của Kiếm Tàng Phong lại xuất hiện nụ cười ngại ngùng: “Đa tạ Lê huynh! Kiếm mỗ đúng là tu luyện Bình Thiên kiếm, chỉ là bình thường không có cơ hội thể hiện ra.”
Võ tu kia lại lặng lẽ cười gằn: “Không phải không nhiều, mà là chưa bao giờ thể hiện ra, đúng chứ? Thú vị, người đời đều nói Kiếm Tàng Phong ngươi là kẻ thường thường không có gì là nhất trong tất cả đệ tử chân truyền của Vô Tướng thần tông. Nhưng một đệ tử bình thường nhất như ngươi, lại có thể tu luyện Bình Thiên kiếm, một trong ba truyền thừa mạnh nhất của Vô Tướng thần tông? Ngươi ẩn giấu thật là sâu. . .”
“Cười chê rồi, ta cũng chủ mới nhập môn môn kiếm thuật này thôi, không đáng là gì. Trong đệ tử chân truyền của Vô Tướng thần tông tàng long ngọa hổ, ta so sánh với bọn họ, quả thực là thường thường không có gì lạ.”
Kiếm Tàng Phong khẽ lắc đầu, rất khiêm tốn mà ôm quyền: “Kiếm mỗ cũng không phải là cố tình ẩn giấu, thật ra cũng có không ít người đã nhìn thấy môn võ học này của ta.”
Quả thật là có không ít người, chỉ là những người này đã không còn trên đời nữa rồi.
Võ tu áo đỏ càng cảm thấy người này nham hiểm gian trá, hắn muốn nói thêm gì đó, lại cảm thấy sức lực toàn thân mình đang biến mất, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận