Bá Võ

Chương 788: Ta là phản tặc? (4)

“Đây là châu quân! Tổng đốc đại nhân điều binh dẹp loạn rồi!”
“Quân Thiên Bình, quân Bình Nan và Tiêu quân, tất cả đều xuất hiện ở đây. Ngươi nhìn bờ sông bên đối diện kìa, còn có rất nhiều binh mã đang chờ lên thuyền, quy mô này chỉ sợ là có mười mấy vạn người. . .”
“Thủy sư của Thiết Kỳ Bang đâu? Chiến thuyền của bọn họ đâu?”
“Còn phải nói sao, tất nhiên là Thiết Kỳ Bang đại bại rồi. Bằng không thì châu quân có thể qua sông sao?”
Vẻ mặt Thẩm Chu run lên, ôm quyền nói: “Thái thú đại nhân, hạ quan thỉnh suất quân ra khỏi thành, kiềm chế binh mã của Thiết Kỳ Bang, hỗ trợ châu quân lên bờ.”
Tư Không Thiện nghe vậy, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Quân lực trong thành rất yếu, không thể mạo hiểm được, chúng ta không ngại chờ thêm một chút.”
Hắn biết Thẩm Chu đang muốn lấy công chuộc tội, mượn cuộc chiến này để giảm bớt tội danh của mình.
Vấn đề là hành động này rất nguy hiểm, Tư Không Thiện lại không vớt được chỗ tốt nào.
Đúng lúc này, hắn lại nhìn thấy một cảnh khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi.
Đám cu li ở trên bến tàu phía đông kia, thế mà lại không sợ hãi quan binh của triều đình.
Bọn họ đều ở trên bến tàu, giúp đỡ những chiếc thuyền kia thả neo và buộc dây thừng, đưa thang tàu, giúp quan binh đổ bộ.
Đám tướng sĩ của quân Thiên Bình và quân Binh Nan cũng làm như không nhìn thấy đám phản tặc Thiết Kỳ Bang kia.
Sau khi bọn họ đổ bộ, liền xếp thành đội ngũ chỉnh tề, bước từng bước về phía quận thành Tú Thủy.
Mà lúc này, ở đầu tường thành Tú Thủy, tất cả thân sĩ trong thành cũng phát hiện không đúng, bọn họ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt nghi ngờ không thôi.
Sắc mặt Tư Không Thiện cũng hơi trắng.
Hắn nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt không hiểu.
Rốt cuộc đám quan binh này đang làm gì? Không biết đám cu li trên bến tàu kia đều làm phản tặc Thiết Kỳ Bang sao?
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Du Kích tướng quân Ngụy Lai của quân Thiên Bình ngự không mà đến, rơi vào ngoài ba dặm phía đông thành, đứng trước doanh trại của Thiết Kỳ Bang.
Thượng Quan Thần Hạo nhìn thấy cảnh này thì ngây người, trái tim như ngừng đập.
Môi hắn trắng bệch, cố gắng đè nỗi bất an trong lòng xuống, ôm quyền hỏi: “Ngụy tướng quân, xin hỏi tướng quân muốn làm gì? Vì sao tướng quân lại buông tha cho đám phản tặc Thiết Kỳ Bang? Tướng quân cấu kết thông đồng với bọn họ, lẽ nào không sợ triều đình trách tội sao?”
NGụy Lai mang trọng giản, toàn thân đều ở trong giáp, ngay cả mặt cũng được bao trùm bởi một lớp giáp, khí thế lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.
Hắn nghe vậy thì ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua khe hở của giáp, nhìn về phía đám người Tư Không Thiện ở trên tường thành.
Ngụy Lai cười lạnh một tiếng, giọng như chuông đồng: “Tổng đốc đại nhân có lệnh, hôm nay điều tra được Thái thú Tư Không Thiện là di đảng Lệ thái tử khi xưa, người này ẩn nhẫn nhiều năm, ẩn núp tại quận Tú Thủy, cấu kết với nội phủ thái giám Đông Châu và rất nhiều thân sĩ địa phương, thu thập quân giới, tích trữ lương thảo và tiền tạo, cấu kết tà mà, âm mưu tạo phản!”
“Việc này do Thiên hộ Tào hiên của Cẩm y vệ Tú Thủy và quận thừa Hạ Hầu Đông tố giác, bằng chứng rành rành. Bản thưởng phụng mệnh Tổng đốc và Binh bộ, mang quân Thiên Bình đến đây bình định phản tặc. . .”
Tư Không Thiện nghe vậy thì đầu óc mơ hồ, không hiểu vì sao, nhưng cũng ý thức được lời nói của Ngụy Lai quá nửa là thật.
Nhưng vì sao mình lại trở thành di đảng của Lệ thái tử? Vì sao lại thành phản tặc rồi?
Trong miệng hắn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân đột nhiên lung lay, lảo đảo ngã xuống đất.
Mà sau lưng hắn, lấy Thượng Quan Thần Hạo cầm đầu đám thân sĩ kia, tất cả đều là sắc mặt trắng bệch, không còn màu máu.
. . .
Khi đại quân của triều định đổ bộ xuống bến tàu phía đông thành.
Sở Hi Thanh đang ở trong đại bản doanh của Thiết Kỳ Bang ở phía tây thành.
Hắn ngồi đàng hoàng trên đài soái, trong ngực ôm Bạch Tiểu Chiêu, vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía quận thành Tú Thủy ở phía trước.
Bạch Tiểu Chiêu hóa thành Ngũ vĩ bạch điêu, như một con mèo ở trong lồng ngực của Sở Hi Thanh, một mặt hưởng thụ Sở Hi Thanh gãi cằm cho nàng.
Cái tư thế này, thật sự là quá thoải mái.
Sở Vân Vân ngồi ở bên tay trái Sở Hi Thanh, nàng cầm quyển sách trong tay, ánh mắt suy tư nhìn còn bạch điêu này.
Ngày hôm qua, khi Sở Hi Thanh mang Bạch Tiểu Chiêu về, còn nói coi Bạch Tiểu Chiêu là muội muội.
Bạch Tiểu Chiêu thì lại nói Sở Hi Thanh đã cứu mạng nàng, còn từng ăn máu nhũ (vếu) của hắn, vì vậy nên coi Sở Hi Thanh là cha.
Bởi vậy, rốt cuộc quan hệ của bọn họ là thế nào?
Lục Loạn Ly ở phía xa xa cũng cau mày liễu, bình tĩnh nhìn Bạch Tiểu Chiêu.
Lục Loạn Ly bĩu đôi môi anh đào, lòng thầm nói con tiểu bạch điêu này thật sự là không biết xấu hổ.
Tuy rằng nàng là yêu, nhưng sau khi hóa hình thì cũng là một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, tại sao có thể như vậy?
Quay đầu lại mình phải dạy dỗ nàng một ít lễ nghĩa của nhân loại, không thể để cho Sở Hi Thanh chiếm tiện nghi như vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận