Bá Võ

Chương 1737: Cầu viện (2)

Sở Hi Thanh lại âm thầm kinh hãi.
Khi hắn nhìn kỹ thì mới phát hiện, những cái gọi là ‘rắn’ kia, thật ra là xúc tu hoặc thịt mầm của một sinh vật nào đó, phía trên có rất nhiều giác hút.
Trong lòng Sở Hi Thanh đã có suy đoán.
Lẽ nào những cái gọi là ‘rắn’ này chính là một phần thân thể của Cơ Dương?
Khi Sở Hi Thanh quan sát những thứ này, cô gái áo đen lại là một trận buồn bực bất an, trong mắt thậm chí còn hiện ra vẻ xấu hổ và tự ti.
Nàng lập tức phất tay, để những con ‘rắn’ kia chui xuống lòng đất, không cho Sở Hi Thanh quan sát.
“Ta chính là Cơ Dương trong miệng các ngươi.”
Cô gái áo đen nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt xấu hổ: ‘Ta không có ác ý, ta cần các ngươi trợ giúp. Còn nữa, ngươi đừng nhìn.”
Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng thu hồi ánh mắt, nhìn nhau với Cơ Dương: “Như vậy là các hạ đã dùng lực lượng huyết mạch để thu hút tại hạ?”
Lúc này, hắn đã rất phấn chấn.
Nếu mục đích của đối phương là cầu viện, như vậy bọn họ tạm thời không cần lo về tính mạng.
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn không thả lỏng tay cầm đao của mình.
Ai biết Cơ Dương nói cầu viện là thế nào, chẳng may cần phải dùng mạng của hắn thì sao?
Lúc này Sở Vân Vân cũng đã đến sau lưng cô gái áo đen: “Nếu ngươi không có địch ý, vậy thì hẳn phải thu hồi thi độc của ngươi.”
“Ta không thể khống chế, bằng không thì phụ thân ta cũng sẽ không phong ấn ta ở đây!”
Sau đó Cơ Dương quay đầu nhìn về phía Nghịch Thần Kỳ trong tay Sở Vân Vân, trong mắt hiện ra một tia kỳ dị: “Ta nhận ra nó, nó là Nghịch Thần Kỳ. Ngươi cũng rất mạnh, để ta nhớ đến người bạn tốt Thương Phụ Hảo thời viễn cổ, ngươi và nàng đều có thiên phú siêu tuyệt và huyết mạch mạnh mẽ.”
“Ngươi rất mạnh, lúc toàn thịnh thậm chí có thể sánh vai với thần linh. Nhưng ngươi bây giờ cũng giống như ta, cũng phải chịu đựng nổi khổ độc chú. Nhưng sức mạnh của ngươi, và Nghịch Thần Kỳ của ngươi, cũng có thể giúp ta.”
Độc chú?
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, mình và độc thú thật có duyên.
Hắn tò mò hỏi: “Các hạ muốn ta giải quyết độc chú giúp ngươi?”
“Không phải! Thi độc trên người ta bắt nguồn từ Vọng Thiên Hống đời đầu, nó không phải thứ các ngươi có thể giải quyết!”
Cơ Dương lắc đầu, nàng lại giơ tay lên, đất đá trên mặt đất lập tức gạt sang hai bên, tạo thành một đường hầm hẹp và dài: “Chúng ta đi xuống rồi nói, ở nơi này thi độc của ta có thể sẽ tiết ra ngoài. Đến tẩm cung của ta rồi bàn tiếp, như vậy sẽ tốt cho tất cả chúng ta.”
Mộ Cơ Dương là cách gọi của người ngoài.
Trong này là tẩm cung cha nàng chế tạo cho nàng.
Sở Hi Thanh nhìn vào đường hầm kia, chỉ thấy một mảnh sâu thẳm, sâu không thấy đáy.
Hắn hơi nhướng mày, nghĩ thầm sau hi đi vào thì còn có thể trở về không?
Chẳng may Cơ Dương có dụng ý khác, như vậy bọn họ chính là tự chui đầu vào lưới.
Nhưng Thần Ý Đao Tâm của hắn quả thực là không cảm nhận được địch ý của đối phương.
“Hai vị yên tâm.” Cơ Dương dường như đã nhìn ra ý nghĩ của Sở Hi Thanh, giọng nói thành khẩn: “Nếu như ta hại các vị, ngày sau chắc chắn sẽ chết dưới Nghịch Thần Kỳ của vị tiểu đạo hữu này. Ngoài ra Cơ Dương còn có lễ vật tặng hai vị, sẽ không để hai vị tay không mà về.”
Ánh mắt Sở Vân Vân hơi đọng lại.
Nàng phát hiện lời thề của Cơ Dương lại khiến cho không gian quanh đây rung chuyển, hô ứng với từng sợi Thiên quy đạo luật, còn liên kết với Nghịch Thần Kỳ trong tay nàng.”
“Báo ứng?” Sở Vân Vân nỉ non một tiếng, sau đó cũng liếc mắt nhìn xuống dưới.
Nàng hơi suy ngẫm, liền bước vào trong đường hầm: “Vậy thì đi thôi.”
Sở Hi Thanh thì lại theo sát phía sau.
Đối với lực lượng Báo Ứng, hắn còn cảm ứng được trước cả Sở Vân Vân.
Vị cháu gái của Huyền Hoàng thủy đế này, vẫn là rất có thành ý.
Đường hầm này dài hơn năm mươi dặm.
Sở Vân Vân và Sở Hi Thanh một trước một sau, tận hai mươi cái hô hấp sau mới đến tẩm cung của Cơ Dương.
Nơi này là một tòa cung điện hùng vĩ ở dưới lòng đất, chứ không phải là lăng mộ.
Không gian trong cung rộng đến bốn trăm dặm, diện tích còn hơn cả Vân Hải tiên cung.
Bên trong là điện ngọc quỳnh lâu, quế điện lan cung, còn có một lượng lớn đình đài lầu các, núi đá và ao nước, phong cảnh rất đẹp. Phía trên thậm chí còn có trời xanh mây trắng, ánh trăng ánh sao, phong cảnh không khác mặt đất chút nào.
Chỉ là mảnh kiến trúc này vẫn còn mang phong cách cả mấy chục vạn năm trước, tràn đầy hơi thở man hoang.
Nói đến cũng kỳ lạ, khi bọn họ đi xuống thì cảm thấy thi độc càng lúc càng nồng nặc, Nhau Tí Đao ý của Sở Hi Thanh đã không chống đỡ nổi, nhất định phải nhờ Sở Vân Vân trợ giúp mới có thể nỗ lực chống đỡ.
Sau khi đến tòa cung điện này, Sở Hi Thanh lại không cảm ứng được thi độc nữa.
Cơ Dương vẫn luôn duy trì trạng thái nguyên thần hóa thể, nàng đưa bọn họ đến một cung điện lớn nhất ở đây thì mới dừng lại.
Trước khi tiến vào, Sở Hi Thanh còn cố ý nhìn bảng hiểu trước điện.
Nơi này gọi là Chập Long điện.
Ba chữ này cứng cáp rắn rỏi, nét chữ như rồng bay phượng múa, vô cùng vô tận đạo uẩn tan ra ở trong đó.
Nhưng mà khiến người ta khiếp sợ nhất vẫn là ký tên… Cơ Hiên Viên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận