Bá Võ

Chương 2091 - Nghĩ Hóa Thần m

Một khắc sau, trong cung điện trên sườn Huyết Bức sơn.
Tiếng nói của vị thái thượng trưởng lão bên cạnh Tông Thần Hóa lại vang lên lần nữa.
“Khoảng tầm một khắc trước, Cửu Kiếm Cầm Ma – Lang Bắc Vọng bại vong; chỉ vẻn vẹn bảy mươi cái hô hấp sau, Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch cũng bước theo gót chân.”
Khi giọng nói của hắn hạ xuống, toàn bộ điện nhất thời rơi vào vắng lặng, nghe được cả tiếng kim rơi.
Sắc mặt của các cao nhân nơi đều nghiêm túc, bọn họ hai mắt nhìn nhau, đều nhận ra được chút giật mình kinh hãi trong mắt đối phương.
Hai người này hiển nhiên cũng bị các thần khống chế, không thể không tiến lên cản đường Sở Hi Thanh.
Để bọn họ kinh ngạc và kiêng kỵ là, số lượng cao thủ Thiên Bảng đứng ra ngăn cản Sở Hi Thanh.
Đây đã là người thứ tám và thứ chín rồi.
Thiên Bảng chết trong tay Sở Hi Thanh cũng đã lên con số tám người.
Ba cái hô hấp sau, có người lên tiếng hỏi dò: “Xin hỏi Diêm trưởng lão, hai người này chết như thế nào? Dù sao cũng phải có quá trình chứ?”
“Ta không biết!”
Thái thượng trưởng lão kia giơ tin phù trong tay lên, mặt không chút biểu cảm: “Khi đó sóng âm của Lang Bắc Vọng quét sạch ngàn dặm, lại cho kiếm ý của Thương Hải Thạch áp bách, người của chúng ta không thể không lùi ra ngoài ngàn dặm. Không biết có người của nhà nào ngồi đây quan sát được trận chiến này không?”
Hắn biết giờ phút này tuyệt đối không chỉ có một mình Huyết Bức sơn đang nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
Ngoại trừ lục đại thần tông và năm đại ma môn ra, còn có các thế lực như Bắc Minh cung, Bồng Lai Bất Dạ Thành… tất cả đều rất quan tâm đến hành trình này của Sở Hi Thanh.
Không biết bây giờ đã có bao nhiêu cao nhân nhất phẩm nhị phẩm tụ tập tại nơi gió nổi mây vờn đó rồi.
Thần Chỉ Đô Thiên – Trần Nại Hà lại cười khẽ một tiếng: “Chỗ ta đúng là có một cái tin tức nhỏ. Lần này, tổng cộng có tám vị Thiên Bảng bị Cự thần không chế, không thể không chạy đến Thương Châu.”
“Trong tám người này, trừ Vương Đông Thiên bị thua bỏ chạy ra, thì bảy người còn lại đều tử vong, ngoài ra còn có một người không biết tại sao lại chạy đến trước mặt Sở Hi Thanh tìm chết, đó là Kiếm Khí Tiêu Tâm – Thương Hải Thạch…”
Hắn vừa nói chuyện vừa đứng dậy: “Dù cho những người này không ngã xuống thật, thì cũng phải trả một cái giá đắt. Bọn họ tình nguyện bỏ qua thân thể mạnh mẽ của mình, cũng không chịu ra tay ngăn cản Sở Hi Thanh.”
“Chư vị, đó đều là tán tu đấy! Bọn họ không tông không pháo, truyền thừa không hoàn chỉnh, tu hành gian nan hơn chúng ta nhiều, nhưng vẫn có quyết tâm và ý chí như vậy. Thề không đội trời chung với đám Cự thần Vĩnh Hằng kia.”
“Mà chư tông chúng ta thì sao, hoặc là truyền thừa của Thánh hoàng tiên hiền, hoặc là bắt nguồn từ các thần của nhân tộc, lại có tích lũy hàng vạn năm, cao thủ trong phái nhiều như mây, đệ tử mấy trăm vạn, chẳng lẽ còn không bằng đám người Lý Trấn Ác và Đậu Thiên Quyền?”
Hắn quét mắt nhìn mọi người ở đây một chút, lại cười một tiếng: “Trần mỗ đã hết lời! Nếu chư vị đã quyết tâm, nhất định phải làm chó săn cho thần linh, tham sống sợ chết sau khi Táng Thiên ma hóa, vậy thì không ngại ở lại đây đi!”
Hắn tựa như ghét nơi này quá bẩn, còn dùng sức phẩy tay áo mình, lại phẩy phẩy quần, lúc này mới bóp mũi cất bước đi ra ngoài điện.
“Quá hôi thối! Quả thực là thối không ngửi nổi! Ta đúng là điên nên mới muốn cố gắng thuyết phục một đám đã quyết tâm làm súc vật heo chó.”
Đám người của Huyết Bức sơn ở đây đều trừng mắt giận dữ.
“Càn rỡ!”
“Đừng tưởng rằng ngươi là cung chủ Đô Thiên thần cung thì có thể làm càn ở đây!”
“Nếu Trần Nại Hà ngươi không phải do chưởng giáo nhà ta mời đến, thì hôm nay các ngươi nhất định không ra khỏi Huyết Bức sơn…”
Trong những tiếng gầm tức giận này, lại xen lẫn một tiếng cười khẽ.
“Quả thực là rất hôi thối!”
Đó là ma môn đứng đầu trong năm đại ma môn, lâu chủ Ma Chiến lâu, Toái Nhật Ma Quyền – Văn Tam Sinh.
Hắn cũng cười to một tiếng, rồi đứng dậy cất bước đi về phía cửa: “Nơi này ô uế mục nát và hôi thối không ngửi nổi, ta cũng không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa. Cáo từ!”
Theo Trần Nại Hà và Văn Tam Sinh rời đi, lại có hơn 20 người đứng lên rời khỏi đại điện.
Bọn họ thậm chí còn lười hành lễ cáo từ với chủ nhân nơi đây là Tông Thần Hóa, từng cái đều nghênh ngang rời đi.
Tòa cung điện rộng lớn bao la, uy vũ trang nghiêm này, cuối cùng chỉ còn lại hơn 30 người, có vẻ trông rất trống trải.
Tông Thần Hóa quét mắt nhìn mọi người trong điện một chút, chỉ thấy vẻ mặt của mọi người đều rất phức tạp, có người còn mang theo vẻ bất đắc dĩ, có người sắc mặt xám xịt, có người tỏ vẻ khinh thường, cũng có người ánh mắt sâu thẳm, ý tứ sâu xa.
Nội tâm của Tông Thần Hóa cũng là ngũ vị tạp trần.
Hắn một mặt cảm khái nhân tộc vẫn còn rất nhiều hào kiệt, thẳng thắn cương nghị; một mặt lại thất vọng vì đồng đạo ít hơn dự tính, cũng lại tức giận vì mấy người Trần Nại Hà.
Trên mặt Tông Thần Hóa lại dửng dưng như cũ, không có bất kỳ biểu cảm nào: “Ta không ngờ mấy vị Tạ Thiên Thanh và Trần Nại Hà lại hiểu lầm chúng ta sâu như vậy! Chuyện hỗ trợ Vấn Tố Y đăng thần, Tông mỗ tuyệt đối không có lòng riêng, mà chỉ lo lắng thời cuộc thiên hạ thôi.”
“Muốn thiên hạ thái bình, thì phải duy trì cân bằng. Chỉ có hài hòa bên trong, mới có thể đồng tâm hiệp lực đối kháng Cự linh. Do vậy nên Vô Tướng thần tông một nhà độc đại cũng không phải chuyện tốt với Thần Châu ta. Còn nữa, chuyện tiếp xúc với Cự linh mà Tư Đồ lão huynh của Bắc Minh cung nói vừa nãy…”
Hắn hơi dừng lại, giọng diệu đổi thành lạnh lẽo: “Ta cho rằng có thể thử một lần! Mấy người Trần Nại Hà trách cứ chúng ta cấu kết với Cự linh. Nhưng lại không biết đại thế cuồn cuộn khó có thể làm trái, dù là dùng toàn bộ lực lượng của tộc ta để đối kháng, thì cũng là châu chấu đá xe.”
“Chúng ta hợp tác với Cự linh, thật ra chính là vì muốn mở một đường sống cho nhân tộc. Nếu như tương lai nhân tộc ta có thể phụ thuộc một nhà nào đó trong tứ đại thần sơn, được tự trị như Thần Châu, há không phải là công đức vô lượng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận