Bá Võ

Chương 1171: Huyết mạch La Hầu (2)

Sở Hi Thanh chỉ nhìn bằng mắt, cảm giác Quy Khư này có đường kính ít nhất là ba ngàn dặm.
Đế Thần cung của Bất Chu sơn, quy mô chỉ bằng một phần năm của nơi này.
Sở Hi Thanh khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ thế giới thời đại viễn cổ là thế nào?
Dù tòa Quy Khư này được chắp vá từ mấy tòa Thần cung, nhưng cũng là vô cùng khó tin.
Sau khi đến gần, Tố Phong Đao điều khiển Dục Nhật thần chu chìm vào trong Quy Khư.
Nói đến cũng kỳ lạ, bên trong Quy Khư này không chỉ không có áp lực nước, mà trên mặt đất cũng không có bất kỳ vết nước nào.
Sở Hi Thanh và Diệp Tri Thu không khỏi liếc mắt nhìn quanh, nhìn trộm tình huống bên trong những tòa cung điện kia.
“Đừng nhìn.” Tố Phong Đao biết hai đệ tử này tham tài, nàng hơi lắc đầu nói: “Nơi này không phải bí cảnh, bất kỳ võ tu và cự linh tam phẩm nào, chỉ cần nắm giữ pháp khí có thể chống lại dòng xoáy và áp lực nước, vậy đều có thể tiến vào nơi này.”
“Mấy trăm vạn năm trôi qua, nơi này đã bị càn quét sạch sẽ rồi, không còn lại thứ gì. Chỉ có một ít vàng bạc, và một chút châu báu không thể đánh giá, nếu các ngươi không chê khó khăn, thì chờ đến khi xong việc, có thể thu thập một ít rồi mang ra ngoài.”
Sở Hi Thanh nghe vậy thì lại không chịu tin hết.
Khắp nơi trong Quy Khư này đều là kim quang lấp lóe, ánh sáng thậm chí còn chiếu rọi mấy chục dặm, làm sao có thể không có thứ đáng tiền?
Nhưng một lát sau, Sở Hi Thanh đã từ bỏ.
Hắn đúng là không tìm thấy thứ gì có giá trị cả.
Tuy rằng những kiến trúc kia đều là kim quang lấp lóe, nhưng đều là ánh sáng phản xạ từ vàng bạc.
Tất cả nguồn sáng đều bắt nguồn từ mấy chục tòa tháp đèn to lớn được phân bố ở bốn phương tám hướng trong Quy Khư, những ngọn lửa bên trong vĩnh hằng bất diệt tựa như mặt trời.
Trong những kiến trúc kia còn có một chút dạ minh châu, ánh sáng cực kỳ rực rỡ.
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, những dạ minh châu này chiếu sáng mấy trăm vạn năm, vậy hẳn là không phải vật phàm chứ?
Mà khi hắn nhìn kỹ, lại phát hiện ra một ít dạ minh châu có phẩm chất thượng đẳng.
Tuy rằng Sở Hi Thanh bây giờ rất thiếu tiền, nhưng cũng không lót mắt đám vàng bạc và dạ minh châu ở trên vách tường kia, dù mang ra ngoài thì cũng không bán được bao nhiêu tiền.
Những bức điêu khắc kia còn có giá trị hơn nhiều.
Bên trong những bức họa đó, đều ngậm lấy Thiên đạo chi vận mạnh mẽ.
Vấn đề là Sở Hi Thanh không có pháp khí không gian, không thể lấy được những thứ cồng kềnh này.
Cùng lúc đó, trong lòng Sở Hi Thanh cũng thấy hơi nghi ngờ, vì sao kiến trú ở nơi này vạn năm bất hủ, vì sao những vàng bạc và dạ minh châu kia cũng trường tồn đến bây giờ?
“Tất cả sự vật ở nơi này đều bất hủ bất phôi, chính là vì một mảnh vỡ thần khí viễn cổ.”
Tố Phong Đao chắp tay sau lưng, tiếp tục điều khiển Dục Nhật thần chu bay qua những cung điện kia: “Thần khí này gọi là ‘Vĩnh Hằng thần bi’, có thể làm cho tất cả sự vật chung quanh đây đều Vĩnh Hằng bất hủ. Thứ này từng bị một vị đại năng vô cùng mạnh mẽ phá hủy, những mảnh vỡ của nó vẫn có lực lượng Vĩnh Hằng, còn được gọi là Vĩnh Hằng chi thạch.”
“Vì để cho Đế cung của mình bất hủ bất diện, trường tồn hậu thế, nên những Thiên Đế kia đều thu thập một ít Vĩnh Hằng chi thạch, làm căn cơ cho Đế cung của mình. Vì vậy, đại đa số thứ trong Quy Khư có vẻ vẫn hoàn hảo như thường, nhưng nếu như ngươi mang nó ra ngoài, vậy nó sẽ mục nát và hóa thành tro bụi.”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, rốt cuộc là loại lực lượng gì mới có thể phá hủy Vĩnh Hằng?
Sau đó hắn ngẩng đầu lên, ngóng nhìn những tháp đèn kia: “Như vậy những ngọn lửa trên tháp đèn kia là sao? Lẽ nào cũng là lực lượng Vĩnh Hằng? Còn cả Vĩnh Hằng chi thạch kia nữa, không thể lấy nó đi sao?”
“Không lấy được, không có lực lượng ngự trị trên thần linh, vậy vừa tiếp xúc với nó là sẽ bị cố hóa Vĩnh Hằng.”
Giọng nói Tố Phong Đao thản nhiên: “Lửa trên tháp đèn đương nhiên là có người chăm sóc, rất nhiều sinh linh cầu trường sinh bất tử chạy đến Quy Khư này, cầu mong tìm được bí ẩn Vĩnh Hằng. Ngay cả nhân tộc chúng ta cũng có rất nhiều võ tu hết tuổi thọ làm như vậy.”
“Trong số đó có vài người thành công, nhưng cũng biến thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn được gọi là Khư tộc. Có mấy người thất bại, hóa thành một bộ tượng đá ở nơi này.”
Khi nàng nói chuyện, bỗng nhiên chém một đạo đao khí về một nơi âm u ở bên cạnh.
Sau đó là một tiếng rít truyền ra, một bóng người màu đen bỗng nhiên bay ra. Nó mạnh mẽ nhìn Tố Phong Đao một chút, sau đó liền bỏ chạy ra xa.
Ánh mắt Sở Hi Thanh hơi đọng lại.
Tốc độ của bóng đen kia cực nhanh, nhưng Sở Hi Thanh vẫn nhìn thấy bản chất của nó.
“Đó là . . . cương thi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận